Chương 97

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 97

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Trói Buộc Tình Yêu Và Lời Hứa Hẹn

“Không không không, như vậy được rồi… A!” Lương Sở Uyên đưa một ngón tay vào thăm dò nhục huyệt non mềm. Trải qua nửa tháng xa cách, nơi ấy lại càng thêm khít khao, chào đón dị vật xâm nhập. Tô Yểu tê dại đến đầu ngón chân cũng co quắp lại. Cô hạ thấp eo, muốn đưa tay tìm điểm tựa, nhưng vì tay bị dây lụa buộc vào thắt lưng và mắt cá chân, vừa nâng lên nửa chừng đã bị kéo giật mạnh về. Lúc này cô mới thực sự cảm nhận được tư vị bị trói buộc. Bất lực, bị động, mặc người định đoạt.

“Đừng cử động lung tung, sẽ đau đấy.” Dù sao cũng đang bị trói, càng giãy giụa chỉ càng thêm khó chịu.
Tô Yểu ủy khuất hừ một tiếng: “Nhưng như vậy em sẽ ngã mất.”
“Anh đỡ em.”

Cái đỡ này cũng như không. Một tay Lương Sở Uyên luồn qua dưới nách cô, sờ lên bầu ngực đầy đặn, nhìn như đang đùa giỡn, nhưng cũng là điểm tựa duy nhất của Tô Yểu. Anh xoa nắn có phần thô bạo, chỉ lát sau da thịt trắng nõn đã hằn lên những vệt đỏ sâu cạn không đều. Nhục huyệt rỉ nước ngày càng nhiều, ướt đẫm cả bàn tay anh. Anh mặt không đổi sắc, lại đưa thêm một ngón tay vào. Bên trong cảm giác mút vào càng chặt hơn. Nếu lúc này là côn thịt tiến vào, hẳn sẽ càng thêm mất hồn.

Nghĩ như vậy, cự vật dưới háng liền cương cứng thêm mấy phần. Lương Sở Uyên ngắm nhìn thân thể nõn nà bị những sợi lụa đen quấn quanh, một đường, hai đường… Giống như một món quà được gói ghém cẩn thận, xinh đẹp bày ra trước mắt anh. Nếu anh không nhận lấy thì thật có lỗi với tấm lòng của món quà này.

Vách thịt bên trong bị moi móc, âm đế bị giày vò, ngón tay bỗng nhiên rút ra, dòng nước ái ân tuôn trào ào ạt. Tô Yểu tiết ra một lần, cả người như mất hết sức lực, mái tóc ướt đẫm mồ hôi bết vào thái dương. Cô khẽ cử động cổ, “Anh vén tóc qua một bên giúp em đi, nóng quá.”

Lương Sở Uyên nghe lời làm theo, thuận tiện hôn lên gáy cô một cái, “Sướng không?”
Tô Yểu mặt nóng bừng, không trả lời.
Lương Sở Uyên cười cười, giúp cô xoay người lại đối mặt với mình. Anh nhìn xuống từ trên cao, nắm lấy bầu ngực loang lổ vết đỏ, lại nắm lấy nụ hoa kéo nhẹ lên, lập tức làm lý trí Tô Yểu bay biến. Vừa nhìn đã thấy, hoa huyệt lại tràn ra một dòng nước, tình dục dâng trào không dứt.

Tô Yểu còn chưa kịp hoàn hồn, anh cũng không vội không hoảng, đưa côn thịt đang hừng hực khí thế lại gần, chạm vào cằm cô. Anh ra lệnh: “Liếm.”
Tô Yểu ngây người, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn cả não bộ. Cô hơi ngẩng cổ lên, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ một cái, “Như vậy… được chưa?” Nói xong mới nhận ra hành động của mình, gương mặt đỏ bừng lên, cũng may vốn dĩ đã ửng hồng nên không quá rõ ràng.

Đầu lưỡi mềm mại ấm nóng, liếm lên quy đầu, Lương Sở Uyên khó chịu nhíu mày. Anh liếc nhìn bộ dạng bị trói buộc của cô, bầu ngực căng tràn, hai chân co lại, cả người thuận theo mà quỳ xuống, đầu gối lún sâu vào chăn nệm… Cô đúng thật là một con hồ ly tinh. Yết hầu khẽ chuyển động, anh gật đầu, gần như dùng hơi thở để phát âm: “Ừm.”

Tô Yểu được tán thành, cô hé miệng, nuốt lấy côn thịt thô dài từng chút một. Không phải chưa từng làm, chỉ là số lần quá ít, cô chẳng có kỹ xảo gì, hoàn toàn xem nó như cây kẹo mút mà liếm láp mút vào. Cảm giác ngứa ngáy này, Lương Sở Uyên làm sao chịu nổi, không nói hai lời liền giữ lấy gáy cô phối hợp chuyển động.

Một trước một sau qua lại mấy chục cái, trong không khí mùi vị tình dục không ngừng lên men, cả hai người như vừa được vớt từ dưới nước lên, mồ hôi đầm đìa. Vì dùng sức quá độ, hai má Tô Yểu hóp lại, nước bọt dọc theo khóe miệng chảy xuống, vô cùng chật vật. Chưa được hai lần đã bị dương vật ngày càng lớn làm tắc nghẹn đến giơ cờ trắng. Cô nhả côn thịt ra, cằm tê dại, vừa giống oán giận lại giống làm nũng: “Mỏi miệng.”

Không còn sự bao bọc ẩm ướt, côn thịt kích động giật nảy hai cái. Lương Sở Uyên thở ra một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại: “Xoay người qua đi.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận