Chương 97

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 97

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Hắn vùi đầu vào làn da trắng sứ mịn màng của cô, chiếc mũi cao thẳng cọ sát vào hõm vai đầy mê hoặc, cuồng vọng hít hà lấy mùi thơm thoang thoảng thanh khiết. Đợi đến khi sự mê luyến đã thấm sâu vào trong từng mạch máu, hắn không thể kiềm lòng được nữa, há miệng ra day cắn vùng da thịt mềm mại.

“Ư…” Lục Hiểu Dư khẽ kêu lên một tiếng, cơn đau nhói nơi bờ vai lan dần ra khắp cơ thể. Nhưng chủ đích của cô lần này không phải là kẻ bị động cam chịu, cô đành dùng chút sức lực còn sót lại đẩy nhẹ tay hắn ra.

“Ngụy à, em rót rượu vào người không phải để cho anh thưởng thức đâu…” Cô mơ hồ chỉ tay vào đôi môi bạc của hắn, thậm chí còn táo bạo để ngón tay trỏ của mình tiến sâu vào bên trong. Khoang miệng hắn nóng hổi, ẩm ướt, người đàn ông này thật sự rất biết cách làm mê hoặc trái tim cô.

Tống Ngụy mút nhẹ lấy đầu ngón tay thon dài của cô gái nhỏ, nhìn gương mặt phơn phớt hồng cùng âm giọng ngà ngà men rượu đầy quyến rũ, ham muốn trong người hắn mỗi lúc một dâng cao hơn.

“Không cho anh thưởng thức, vậy ra là em định ‘chơi’ anh sao?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy ẩn ý.

“Ừm, ừm… Chính là em muốn ‘chơi’ anh đó…” Bàn tay nhỏ bé của cô lần mò vào bên trong lớp quần tây của hắn, gan dạ sờ nắn lấy dị vật đang sưng phồng cương cứng.

Hơi thở của người đàn ông dần trở nên nặng nhọc hơn trông thấy, bàn tay cô bé nhỏ chạy dọc từ trên xuống dưới thân vật, như muốn tuyên chiến với sức chịu đựng mãnh liệt của hắn. Tống Ngụy sớm đã đặt cả mạng sống của mình vào trong đó rồi, vào trong chính đôi bàn tay nhỏ bé đầy ma lực này.

“Dư Dư à, đừng có mãi chiều chuộng ‘anh bạn nhỏ’ của anh nữa chứ, anh sẽ ghen chết mất…” Hắn cắn nhẹ lên đầu ngón tay đang nằm trong miệng mình, ánh mắt lộ rõ vẻ ủy khuất nhìn cô: “Anh cũng muốn được em chiều chuộng mà.”

Lục Hiểu Dư nhìn hắn, lồng ngực phập phồng lên xuống như thể đã dồn nén bấy lâu nay. Cô dán chặt đôi môi mình lên môi hắn, đem hết thảy sự khao khát cháy bỏng của bản thân đặt trọn vào trong nụ hôn nồng nhiệt này. Bên trong khoang miệng ấm nóng của người đàn ông, chiếc lưỡi tinh ranh của hắn dần quấn lấy lưỡi cô như đang truy phong nô đùa đầy hứng khởi.

Tống Ngụy vuốt ve tấm lưng trần nhỏ bé, bàn tay to lớn thuần thục đem mắc cài của chiếc áo ngực ren đen tháo bỏ không chút thương tiếc. Bầu ngực căng tràn dưới sự tác động đầy khiêu khích của hắn, như muốn thành hình thành dạng ngay tức khắc.

Tiếng “ư ử” yêu kiều khe khẽ phát ra từ cuống họng người con gái, càng khiến cho hắn tăng thêm phần hưng phấn tột độ. Mùi rượu vang nồng đậm quyện lẫn trong khoang miệng cô, ngọt ngào đến độ như muốn nuốt chửng cả tâm trí hắn.

Khốn kiếp, điên chết mất thôi!

Đôi gò bồng mềm mại bị người đàn ông mạnh mẽ vò nắn đến mức thần hồn cô như muốn đảo điên. Lục Hiểu Dư vội vàng rời khỏi đôi môi hắn, cũng đồng thời kéo bàn tay hư hỏng của hắn ra khỏi khuôn ngực mình.

“Không cho bóp nữa… Không cho anh bóp nữa đâu…” Cô lí nhí phản đối.

“Tại sao lại không cho?” Hắn hỏi lại, giọng điệu có chút không vui.

“Bởi vì… bởi vì sẽ không còn sức để làm chuyện khác nữa…” Cô mềm mại nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé lại đặt lên nam căn đang cương cứng, bắt đầu chậm rãi tuốt ngang tuốt dọc: “Người ta còn chưa kịp mút mà…”

Tống Ngụy híp mắt lại, cảm nhận rõ ràng từng đợt khoái cảm mãnh liệt từ phía dưới truyền lên. Nói bàn tay cô có ma thuật quả thật không hề ngoa chút nào.

“Bé con, nói cho anh nghe xem, em muốn mút cái gì của anh nào?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy trêu chọc.

Lục Hiểu Dư nhìn hắn, men rượu càng lúc càng thấm sâu vào trong người, nó điều khiển tâm trí cô, biến cô trở thành một kẻ hư hỏng không hơn không kém.

“Mút tiểu đệ đệ của anh nè, rồi cả quả cam hai túi của anh nữa a…” Cô đáp, giọng nói ngây ngô xen lẫn chút nũng nịu.

Bạc môi người đàn ông cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý, hắn đặt ngón tay cái lên cánh môi anh đào căng mọng của cô, chầm chậm ấn nhẹ vào. Giọng hắn trầm thấp mang theo ý cợt nhả:

“Lần trước còn kêu miệng nhỏ ngậm không nổi, bây giờ thì có ngậm nổi hay không đây?”

“Anh là đang… đang khinh thường em đúng không?” Khí sắc cô lập tức biến đổi, tức giận bĩu môi hờn dỗi: “Anh khinh em ngậm không nổi đúng không?”

“Anh khinh em khi nào chứ?” Hắn vờ vịt hỏi lại.

Cô ấm ức đáp: “Vừa mới khinh em đây này…”

Tống Ngụy không thể nào ngậm nổi miệng cười được nữa, cô gái nhỏ của hắn lúc say trông còn đáng yêu hơn gấp bội phần. Ngón tay cái hắn di nhẹ trên vành môi dưới mềm mại của cô, hắn trầm giọng nói: “Bé con à, ông đây là đang lo lắng cho cái miệng nhỏ xinh đẹp của em thôi. Sợ nó bị rách miệng thì anh sẽ xót lắm đấy.”

Lục Hiểu Dư cầm lấy cổ tay hắn, cái miệng nhỏ nhắn há ra mút lấy ngón tay cái của người đàn ông. Điệu bộ hờ hững nhưng lại đầy vẻ quyến rũ: “Anh yêu à… không thử thì làm sao biết được có rách miệng hay là không?”

Người đàn ông chấn động cả người, hai tiếng “anh yêu” ngọt ngào này không chỉ làm cho hạ bộ hắn đau nhức vì căng cứng, mà thậm chí còn suýt nữa khiến hắn xuất tinh ngay tại chỗ. Điên chết mất thôi!

Lẽ nào từ nay về sau ngày nào hắn cũng phải chuốc say cô gái nhỏ này? Chứ đời nào lúc tỉnh táo mà cô lại có thể nói ra được hai tiếng thân mật này cơ chứ?

Lục Hiểu Dư buông bàn tay to lớn của người đàn ông ra, cơ thể dần dà trượt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Cô quỳ gối ngay giữa hai chân hắn, đôi mắt mơ màng nhìn vào thứ vật to lớn đang thẳng đứng đầy kiêu ngạo kia. Có điều lần này được men rượu dẫn lối, một chữ “sợ” cô cũng không biết phải viết như thế nào nữa, cô liền trực tiếp nắm lấy nó mà vuốt ve đầy trìu mến.

Nam căn thẳng tắp khẽ giật giật vài cái phản ứng lại, nơi đỉnh đầu lại tiếp tục rỉ ra thêm ít dịch màu trắng trong suốt. Còn người đàn ông thì dần trở nên mụ mị hơn, hơi thở trầm bổng đứt quãng một cách rõ ràng. Cô rướn người về phía trước, hé miệng ra ngậm lấy thứ to lớn kia. Không giống với những lần trước đây, lần này dị vật của hắn chui vào trong miệng cô rất gọn gàng, chỉ là kích thước này thật sự quá lớn, như muốn xé toạc cả hai bên mép môi cô ra làm đôi vậy.

“Khụ…” Cô bốc đồng ho khan vài tiếng, nhưng tuyệt nhiên vẫn không chịu nhả thứ khổng lồ đang nằm trong miệng mình ra. Đầu quy của hắn dường như đã chạm tới tận cuống họng cô, làm cho bụng dạ cô cồn cào chỉ trực muốn nôn ọe ra ngoài.

Tống Ngụy bị cô gái nhỏ chỉ một lần đã ngậm tới tận gốc rễ, hắn đau đớn xen lẫn sung sướng mà kêu gào lên: “Bà cô của tôi ơi, em đừng có chỉ một lần mà đã ngậm sâu đến như vậy chứ. Em muốn lấy mạng của anh hay là gì?”

“Nhả… Nhả ra đi! Anh xin em đó, em mà dùng kiểu này thì hỏng mất hàng ngon của anh rồi!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận