Chương 97

Trình Nhạc Huy dáng vẻ lôi thôi, khắp người đầy vết máu loang nổ ngồi trên băng ghế, ánh mắt thất thần nhìn vào bên tɾong phòng bệnh.
Qua vài tiếng đồng hồ, cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt, một bác sĩ lớn tuổi bước ra thông báo
“Bệnh nhân đã qua nguy hiểm, mất máu nhiều nên cơ thể cần bổ sung nhiều dinh dưỡng, đang còn thuốc gây mê nên ngày mai cô ấy sẽ tỉnh lại.”
Trình Nhạc Huy nghe thấy cô bình an liền không nghe nổi nữa, chạy đến bên giường nhìn người đang nằm im lặng, khắp người cô bé con đều bị cuốn băng gạc, trên mặt cũng có vài vết xước, lòng anh quặn thắt.
Đến gần sáng, Đàm An An không nhìn nổi người đàn ông kia tự làm khổ bản thân mình nữa. Từ lúc được vào phòng bệnh, anh cứ ngồi im mãi như vậy, đến bây giờ đã qua vài tiếng đồng hồ rồi…Cô nhìn vừa xót xa vừa ghen tỵ.
“Chú Trình, bác sĩ nói ngày mai Mật Mật sẽ tỉnh lại, hay là chú đi nghỉ ngơi chút đi ”
Trình Nhạc Huy lúc này mới có phản ứng, xoay người nhìn thật sâu vào mắt cô gái đối diện, ngữ điệu nhàn nhạt
“An An, tôi sẽ bảo trợ lý Kỳ trao lại cho cháu một số bất động sản và sổ tiết kiệm, đừng ngại vì tất cả những thứ này thuộc về bố cháu, cháu được thừa kế lại từ ông ấy…Chỉ là từ đây cháu không còn liên quan gì đến tôi nữa, cuộc đời cháu hãy tự mình bước đi, chúc cháu sống thật tốt.”
Đàm An An vẻ mặt đau khổ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, cô đâu có làm gì sai, cô chỉ yêu anh thôi mà. Cô cũng không có ý định cướp anh đi từ tay Tô Mật, cô chỉ muốn yên lặng yêu anh cũng không được sao?
“Chú…cháu không cần gì cả, cháu chỉ cần…” chỉ cần anh đừng đối xử với cô như vậy.
Mặt Trình Nhạc Huy u ám ngắt ngang lời cô ta, giọng nói lạnh giá
“Nhận hay không là việc của cháu, muốn làm gì hay muốn trở lại nhặt rác như xưa thì tùy. Ra ngoài đi ” anh đã không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi. Cô bé con của anh còn chưa tỉnh lại, anh không có sức quản mấy chuyện linh tinh.
Đáng nhẽ anh nên dứt khoát sớm, cô bé con của anh cũng sẽ không bị tổn thươռg như thế này. Tất cả là tại anh
Đàm An An như người mất hồn chậm chạp rời khỏi phòng bệnh, cô biết cô đã không còn cơ hội gặp lại anh nữa rồi…
Tô Mật tỉnh lại vào trưa ngày hôm sau, lạ kỳ khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh, cô không thấy tức giận hay còn đau lòng nữa… Cô tự hỏi có phải do mảng kính kia đập vào đầu khiến cô quên đi tình yêu với anh rồi?
Trình Nhạc Huy đáy lòng gấp gáp nhìn cô bé con từ lúc tỉnh lại không hề nói với anh lời nào, dù anh có giải thích, biện hộ cho mình ra sao cô đều im lặng không phản hồi.
Tô Mật sau vài ngày dưỡng bệnh thì được về nhà, câu đầu tiên sau mấy ngày qua cô nói với anh là
“Dừng lại đi, chúng ta không thể tiếp tục nữa rồi ” giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Người đàn ông tức giận nhưng cô đang bệnh nên anh phải kiềm chế
“Bảo bối ngoan, khi nào em hết giận chúng ta nói chuyện nhé ”
Trình Nhạc Huy ban đầu vốn tưởng cô chỉ giân dỗi thông thường nhưng về sau anh biết không đơn giản như vậy, cô luôn tránh mặt anh, cả khi bị anh tóm được cũng chỉ một bộ dáng im lặng nhìn anh. Anh tức giận dùng sức lực ép buộc cô trên giường, cô cũng chỉ nằm bất động, nước mắt lăn dài nhưng tuyệt nhiên không nói nửa với anh.
Anh nhận thấy cô bé con ngày càng gầy gò, càng lười ăn. Anh đưa cô đi khám, bác sĩ chẩn đoán cô bị trầm cảm nhẹ.
Trình Nhạc Huy lần đầu được nếm trải cảm giác bất lực, tuyệt vọng đến như thế.
Vào một đêm khuya, anh đứng bên giường nhẹ giọng nói với cô gái
“Tôi đồng ý chia tay, em được tự do rồi ”

Bình luận

Để lại bình luận