Chương 97

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 97

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Săn Mồi
Ngày đầu tiên Hồ Dương biến mất, Thôi Hiểu còn tự nhủ “Cút đi cho nước nó trong”, cô chẳng thèm để tâm. Nhưng chỉ một tuần trôi qua, cái sự bứt rứt khốn kiếp bắt đầu cào cấu trong lòng, tâm trạng cô thất thường như thời tiết Sài Gòn. Công việc thì cáu bẳn vô cớ, trợ lý mang cà phê tới, cô cũng chê ỏng chê eo. Tiểu Phương, cậu trợ lý theo cô bao năm, nhìn cái chân bó bột của cô rồi lại nhìn sắc mặt khó ở của sếp, rón rén hỏi: “Chị, hay em tìm cho chị anh chàng Tây trắng trẻo hôm trước nhé?”
Thôi Hiểu ném thẳng cái gạt tàn về phía cậu ta (may mà trượt), gào lên: “Cút! Mẹ nó, nhìn thằng đó tao còn không cứng nổi, gọi làm cái gì?”
Trợ lý co rúm người, vội vàng tìm một anh chàng khác, lần này là kiểu cao to đen hôi, cơ bắp cuồn cuộn. Thôi Hiểu nhìn chằm chằm gã trai đô con trước mặt một lúc , rồi uể oải gác cái chân bó bột lên bàn , ra lệnh: “Gãi chân cho tao.”
Gã kia vừa mới chạm vào , cô đã cáu kỉnh đạp hắn bay ra xa: “Không đúng! Đồ ăn hại, không phải gãi kiểu đó!”
Cái gì mà không phải gãi kiểu đó. Rõ ràng là vì không phải người đó. Trong lòng trợ lý thừa biết Thôi Hiểu đang phát điên vì nhớ Hồ Dương , nhưng cô lại sĩ diện, chết cũng không chịu thừa nhận, anh ta cũng chẳng dám nhiều lời.
Đêm đến, Thôi Hiểu lại mơ màng gọi tên anh. Cô mê sảng nói: “Hồ Dương, lấy nước cho tôi.”
Trợ lý ngủ say như chết ở phòng bên, chẳng nghe thấy gì. Thôi Hiểu gọi khản cả cổ, cuối cùng tự mình bực bội tỉnh giấc. Cô mở mắt nhìn trần nhà, khẽ chửi “đm” một tiếng rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Công việc ngập đầu cũng không khiến cô khá hơn. Khi ngủ gật trên xe, cô vẫn quen miệng gọi: “Hồ Dương, bế tôi qua đó xem sao.”
Nhưng khi Thôi Hiểu mở mắt, chỉ thấy vẻ mặt lúng túng tội nghiệp của Tiểu Phương. Cô nhận ra mình như bị tẩu hỏa nhập ma. Từng chi tiết nhỏ nhặt mà trước đây cô không thèm để ý, giờ lại rõ mồn một trong đầu. Cái cách anh ta bế cô, cái cách anh ta bón thuốc cho cô, cái cách anh ta đắp chăn cho cô rồi mới rời đi.
Thôi Hiểu bỗng nhớ tới lời Phó Nhàn Linh. “Cậu đừng để lúc đó lại hối hận.”
Cuối cùng, Lão Hà cũng chịu nói ra địa chỉ. Hóa ra không phải Hồ Dương bỏ đi, mà là mẹ anh ta không khoẻ, trời nóng quá nên họ chuyển đi nơi khác. Hồ Dương giờ đang làm người dẫn đường ở một trung tâm tắm hơi, làm từ 9 giờ tối đến 2 giờ sáng.
Lúc Thôi Hiểu lái xe tới nơi đã là hơn mười một giờ. Cô không thấy Hồ Dương ở sảnh. Cô đi tắm rửa, thay bộ đồ tắm của trung tâm, rồi ra ngoài ăn hoa quả, uống hai ngụm nước ép táo, sau đó ngồi bệt thẳng xuống sàn.
Chờ gần mười lăm phút, cuối cùng anh cũng xuất hiện. Anh đang dẫn khách vào, giới thiệu khu vực tắm, xông hơi, hút thuốc, tự phục vụ. Ngón tay anh khựng lại khi nhìn thấy Thôi Hiểu.
Thôi Hiểu luôn luôn là tâm điểm chú ý. Người khác thì mặc áo tắm dài kín đáo, còn cô chơi hẳn bộ ba mảnh , bên ngoài chỉ khoác hờ cái áo choàng mỏng, để lộ làn da trắng nõn nà có thể véo ra nước. Bộ bikini khoét sâu phô bày khe ngực căng đầy, chiếc áo choàng chỉ che được một bên, bên còn lại, nhũ thịt trắng nõn cứ thế phơi bày ra.
Cô chẳng đeo trang sức gì ngoài chiếc đồng hồ Cartier trên cổ tay. Cô có bốn ngăn kéo đầy đồng hồ, đeo hai tháng không trùng cái nào. Cô vừa tắm xong, lười biếng ngồi bệt dưới đất , cầm chai sữa dưỡng thể của trung tâm bôi lên người, thu hút ánh mắt thèm thuồng của không ít đàn ông xung quanh.
Ngoại hình Thôi Hiểu không phải kiểu đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đôi mắt cô kiêu ngạo, khí chất ngút trời. Ngay cả đôi chân cũng không khép nép e thẹn, mà duỗi thẳng một cách đầy thách thức. Biểu cảm của cô có chút không kiên nhẫn , đuôi mắt hơi nhướng lên, khóe môi mím lại. Chỉ ngồi đó thôi cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Hồ Dương dẫn khách tới phòng xông hơi, lúc quay lại anh cũng chẳng thèm liếc cô, cứ thế đi thẳng ra ngoài.
________________

Bình luận

Để lại bình luận