Chương 97

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 97

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi.”

Đôi tay hắn run rẩy nói lời xin lỗi, ánh mắt thương hại, nhìn cô rốt cuộc biến mất không thấy ở khúc quanh.
Trên mặt biển một du thuyền dần dần hướng về phương xa mà đi , càng ngày càng xa, cho đến khi hóa thành một điểm nhỏ ở trên mặt biển mênh mong, sương mù bao phủ.

Cô rốt cuộc từ tuyệt vọng tỉnh lại, lại lâm vào trong địa ngục tra tấn, hai chân bị đánh đã được tiêm thuốc tê, làm cô không có cảm giác đau đớn, trơ mắt nhìn thịt cẳng chân mặt sau bị hãm xuống.

Cô bắt lấy đầu gối dưới thân khóc lớn, không biết có phải chân của mình đã bị phế bỏ hay không, bức màn phòng bị kéo lại , làm cô chỉ cô độc hãm sâu trong hắc ám, nghe được tiếng bước chân bên ngoài, trong phút chốc trái tim như treo lên không trung, tiếng khóc cũng đình chỉ.

Then cửa bị đẩy ra, một tia sáng phá tan hắc ám chiếu vào, nhưng thực mau lại bị đóng lại, Liễu Dục đứng ở cửa,sắc mặt như tro tàn , không cần tưởng tượng nhiều cũng biết tâm tình hiện tại của hắn là gì.

Nhưng hắn vẫn là hướng về cô bước tới, tốc độ bước nhanh như gió, lên giường đem cô thân mình lật qua , ngồi ở trên người bóp chặt cổ cô, đôi tay dùng sức đè nặng, đại não nháy mắt thiếu dưỡng khí.

“Tôi hỏi em, là ai giúp em?” Hắn trừng mắt, thanh âm âm lệ làm cô sởn tóc gáy, cảnh cáo cô đừng nên nói dối.

Đối với Vệ Duy Nhất tình cảnh bây giờ đã làm tinh thần cô hoảng loạn, bị uy hiếp dọa khóc lóc , nói ra sự thật, “… Đường Duệ, là cậu ấy cho tôi vé tàu, giúp tôi đào tẩu.”

Hít thở không thông làm cô không nói thêm gì được nữa, hô hấp không thông, bắt lấy hắn tay, nhìn trong ánh mắt hắn nổi lên xem thường, thống khổ xin tha nói , lời mình nói đều là thật.

“Đường Duệ?” Hắn cười, lộ ra hàm răng dữ tợn, “Cậu ta dựa vào cái gì mà giúp em! Vì sao em nói cho tôi!”

“Ách……”

Liễu Dục buông lỏng cổ cô ra, trở tay nắm tóc cô lên, lôi kéo da đầu , “Hả? Nói cho tôi a!”

“Là ba ba của cậu! Cậu ta nói đây là nhiệm vụ ba ba cậu giao cho cậu ta, ô những cái khác tôi thật sự không biết, cậu buông tha tôi đi.”

đôi mắt hắn phóng đại.

“Nhưng không phải em cũng đã cùng cậu ta đi sao?”

Ý thức được cái gì, Liễu Dục mất đi lý trí, buông ra tóc cô ra, thế nhưng phất tay đánh lên mặt cô một cái tát.

“Tiện nhân! Mệt lão tử còn đối với em tốt như vậy, em liền bởi vì nam nhân kia dùng dăm ba câu liền cùng cậu ta đi ? Em mẹ nó chính là mẫu cẩu mở ra chân cho người ta thao sao! Em mẹ nó bức có phải đã cho cậu tan thao không!”

Cô bị đánh mà phát ngốc, đầu đau quá, tóc hỗn độn che đậy nửa khuôn mặt, cảm giác được một nửa mặt nóng rát sưng phù lên.

Trong phút chốc thế nhưng cảm thấy chính mình đã mất đi quyền làm người, cô không biết chính mình lấy dũng khí từ đâu ra, giơ tay muốn tát lại hắn.

Nhưng cô sai rồi, cánh tay dễ như trở bàn tay bị cầm chặt, dùng sức bẻ ngoặc lại.

“A a!”

Tay hắn còn dùng sức, con ngươi nháy mắt lạnh xuống dưới, càng ngày càng lạnh, bạo ngược lan tràn.

“Vệ Duy Nhất, tôi đã cho em mặt mũi, lão tử đối với em tốt như vậy, là em không biết tốt xấu, cũng đừng trách lão tử!”
Hắn xốc chăn lên, thân thể cô trần trụi , hoảng sợ giãy giụa, đôi tay lung tung đong đưa còn có ý đồ muốn chạy, “Không cần! Buông tha tôi, không cần thao tôi, cút ngay, cút ngay a!”

Hắn đem hai chân cô tách ra, “Một bước cũng không cho đi, chỉ xứng ở trên giường làm mẫu cẩu để tôi thao!”

Một câu này làm cô lâm vào tuyệt vọng, khóc ách giọng nói, nước mắt trào dâng, “Chân…… Ô a, đem chân trả lại cho tôi, tôi không cần, không chạy a… Cậu buông tha tôi, cầu xin cậu a!”

“Chậm.”

Cô khóc thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, thân mình không ngừng run rẩy, không có tránh được dương vật cắm vào.

Bình luận

Để lại bình luận