Chương 97

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 97

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Tò Mò và Sự Thật Ngầm

Cô không cử động, vẻ mặt vô tội ngây thơ: “Lần trước anh ăn cơm với cô Thư Thanh kia ở đâu thế? Em cũng muốn đến thử.”

Lục Bách Trình nheo mắt dò xét.

Cô lập tức giơ ba ngón tay lên thề thốt, “Không phải hiểu lầm đâu, cũng chẳng ghen tuông gì hết, chỉ đơn thuần là em tò mò thôi mà.”

Lục Bách Trình bị bộ dạng của cô chọc cười thành tiếng. Lần này, anh tin lời cô.

Lần đó cùng Trương Duệ và Thư Thanh dùng bữa tại canteen công ty, Lục Bách Trình vốn không đói nên chẳng ăn được bao nhiêu. Khương Phi liếc qua thực đơn, bảo anh gọi vài món gợi ý. Anh hỏi han qua loa vài câu rồi nói: “Em xem tự chọn đi. Em ăn gì thì anh ăn nấy.”

Trong lòng Khương Phi dâng lên một cảm giác dễ chịu kỳ lạ. Cô tùy ý chọn vài món hợp khẩu vị mình, lúc đang nhấm nháp món salad khai vị liền hỏi anh: “Anh còn phải ở lại đây thêm một tuần nữa à?”

“Nhanh nhất cũng phải 5 ngày.”

Khương Phi chép miệng, “Có lẽ ngày mai em phải về trước rồi, bên công ty luật còn một vụ án đang chờ xử lý… À đúng rồi, em đã kể anh nghe chưa? La Dương đi chơi gái bên ngoài đấy.”

“…”

Cô nói giọng tỉnh bơ, cái nĩa trong tay chọc chọc vào miếng rau diếp vừa nhanh lại vừa chuẩn xác.

Lục Bách Trình lắc đầu, “Chưa nói.”

Khương Phi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe, cuối cùng kết luận: “Đêm hôm đó em ở lại với Chung Uẩn mà lòng dạ rối bời, chờ con bé ngủ rồi mới dám gọi điện cho anh, kết quả lại nghe trúng giọng của Thư Thanh…”

Cô cười tự giễu, “Vốn dĩ em cũng chẳng muốn nghĩ ngợi lung tung đâu. Trước kia cũng vì cô ta mà chúng mình mới cãi nhau một trận tơi bời, nhưng đêm hôm đó thật sự tâm trạng em không tốt chút nào, lý trí không thắng nổi cảm xúc, cho nên mới…”

Sau chuyện đó ngẫm lại, cô cũng thấy mình thật đa nghi quá mức.

Nhưng mà ai dám chắc mình lúc nào cũng có thể giữ được bình tĩnh cơ chứ? Nếu chỉ là người ngoài cuộc, cô dĩ nhiên có thể dùng lý trí lạnh lùng để phân tích thiệt hơn. Đằng này cô lại là người trong cuộc, mà đêm hôm đó trời lại lạnh đến thế… Biết rằng nói ra cũng đã muộn, nhưng Khương Phi vẫn muốn giải thích rõ ràng cho Lục Bách Trình hiểu.

Lục Bách Trình trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: “Anh cũng có chỗ không đúng.”

“Cái gì cơ?”

“Chuyện về Thư Thanh. Em tức giận, nguyên nhân chính là vì cô ta khiến em cảm thấy xa lạ, bất an.”

Khương Phi vẫn luôn tự cho rằng mình nắm rõ mọi mối quan hệ xã hội của Lục Bách Trình. Bỗng dưng lại xuất hiện một người phụ nữ bên cạnh anh mà cô hoàn toàn không hay biết gì, điều này tất nhiên sẽ khiến cô cảm thấy khó tin, và cũng không tránh khỏi nảy sinh lòng nghi ngờ.

Lục Bách Trình tiếp lời: “Từ khi chúng ta chính thức yêu nhau, anh luôn theo bản năng mà đẩy lùi những kẻ muốn theo đuổi em. Cũng vì biết rằng làm vậy sẽ khiến em không vui, nên mới cố tình giấu không cho em biết.”

“Em đâu có phải kiểu người hay giận dỗi vặt vãnh như vậy…” Khương Phi nói, giọng có chút chột dạ.

Lục Bách Trình nhìn cô chăm chú, ánh mắt thoáng ý cười chế nhạo, anh nói: “Có lẽ là em không biết đấy thôi, mỗi lần nhìn thấy em ghen tuông, anh lại thầm cảm thấy… vui vẻ.”

Khương Phi ngẩn người.

Anh cũng không nói thêm gì nữa. Bởi vì thức ăn nóng hổi đã được dọn lên bàn.

Bữa ăn tối này tuy khẩu vị không có gì đặc sắc, nhưng vì lòng người đang vui nên cũng có thể tạm gọi là mỹ vị.

Sau khi ăn xong, hai người sóng vai đi bộ về khách sạn. Đường phố vắng tanh không một bóng người, gió đêm se lạnh từ từ thổi lướt qua gò má. Nơi này khí hậu ấm áp và khô ráo hơn Cừ Dương nhiều, mặc đủ ấm thì sẽ không cảm thấy lạnh. Dù là vậy, Khương Phi vẫn như cục kẹo mè xửng dính chặt lấy người Lục Bách Trình không rời.

Lục Bách Trình thuận tay vòng qua eo cô nhấc bổng lên ước chừng trọng lượng, “Hình như nặng hơn một chút thì phải?”

“Hả?” Khương Phi đưa tay sờ sờ bụng mình, “Chắc tại em mặc nhiều đồ quá đấy thôi.”
“Mập lên một chút cũng tốt.”

Khương Phi bỗng dưng nghĩ tới chuyện gì đó, ghé sát vào tai anh thì thầm: “Dạo này hình như ngực em có hơi lớn hơn một chút đấy, sáng hôm nay lúc anh sờ có cảm thấy vậy không?”

Lục Bách Trình không trả lời ngay, chỉ giơ tay lên không trung, dường như đang cố gắng hồi tưởng lại cảm giác. “Hình như… là vậy thật.”

Bình luận

Để lại bình luận