Chương 98

“Không phải cậu nói tớ cũng giống những người đàn ông khác sao? Lúc này, tất cả đàn ông đều sẽ biến thành dã thú.” Từng phát từng phát đâm vào tiểu huyệt ướt sũng, nơi giao hợp đã có nước theo côn thịt chảy xuống, rơi trên mặt đất, động tác mạnh mẽ đè ép thô bạo đóa hoa mềm mại đến biến dạng.

“Không cần như vậy… Tớ cảm thấy không thoải mái… Đổi tư thế đi…” Bị đâm gần như bay ra ngoài, Hổ Phách hạ thấp chân, nâng mông lên càng thuận tiện cho Thủ Mộ từ sau đưa côn thịt 肏 tiến vào tiểu huyệt của cô, nhưng kiên trì không được vài giây thì chân đã chua xót tê dại.

“Chúng ta đến trên giường đi.” Vẫn tư thế côn thịt cắm vào trong, tiểu huyệt Hổ Phách chứa côn thịt tráng kiện từng bước từng bước đi đến cạnh giường, Thủ Mộ thả cô xuống, đại nhục bổng cũng thuận thế hung hăng 肏 đâm vào sâu trong hoa tâm. Không đợi Hổ Phách từ trong khoái cảm kịch liệt hoàn hồn, Thủ Mộ lại gặp may một chân cô, côn thịt chọc vào càng sâu, chuyển người cô lại, biến thành tư thế đối diện, càng thấy rõ ràng tình cảnh tiểu huyệt phấn nộn kia như thế nào nuốt lấy côn thịt đang tiến vào của mình.

“Quá kịch liệt rồi… A…tớ sắp bị cậu giết chết rồi…” Hổ Phách bị đại nhục bổng đâm vào thật sâu, bị va chạm đến hồn bay phách tán, quay lại đối mặt, nhìn Thủ Mộ mà mình vẫn coi là huynh trưởng đang đè ở trên người mình, kịch liệt 肏 làm tiểu huyệt chính mình, tâm lý bị kích thích khiến cho tiểu huyệt càng co rút dữ dội, bên trong càng hút chặt côn thịt to lớn, muốn nó mang đến càng nhiều khoái cảm cho mình.

“Quốc Quang… Tuyệt quá… Cho tớ nhiều hơn…” Hai mắt Hổ Phách tràn đầy sương mù, dường như không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, chỉ còn lại suy nghĩ là làm sao để cho dục vọng của chính mình được thỏa mãn, từ trong từng đợt va chạm gian nan ngồi dậy, ôm Thủ Mộ thật chặt, hai nhũ phong mượt mà dính sát vào ngực Thủ Mộ, “Tớ thật thoải mái… A… Thật sâu…”

Tự chế cùng lý trí đều bị ném đến tận chín từng mây, hiện tại Thủ Mộ bị dục vọng thao túng, không ngừng chà đạp người dưới thân, lưu lại trên cơ thể trắng nõn nhỏ xinh hàng loạt dấu vết. Cậu không trả lời Hổ Phách đang nỉ non, chỉ là côn thịt dưới thân làm càng nhanh hơn, đâm vào càng sâu hơn. Một bên hôn môi ngăn chặn miệng nhỏ không ngừng rên rỉ, một bên đỡ vòng eo mảnh khảnh của cô, hơi rời khỏi một chút, nâng mông bóng loáng của cô lên, sau đó đột nhiên mãnh liệt đè xuống, thắt lưng cũng hung hăng chuyển động, một phen đâm sâu vào tử cung, trực tiếp làm cho cô thét chói tai.

Côn thịt vĩ đại rời khỏi tiểu huyệt làm cho anh thực cốt mất hồn một đoạn, sau đó đâm vào thật sâu, làm Hổ Phách không ngừng vọt lên trước. “Đủ sâu sao? Uh`m?” Thủ Mộ khó mà kiềm chế được ép hỏi.

“Hu… Quá sâu rồi… Cứng quá… Quốc Quang…” Hai mắt Hổ Phách khép hờ, trán chảy ra mồ hôi tinh tế. Côn thịt vừa nóng vừa cứng không ngừng đâm vào kích thích địa phương mềm mại yếu ớt nhất của cô, va chạm kịch liệt làm cho trên mặt tất cả đều là nước mắt dâm mị, khoái cảm tăng dữ dội không chịu nổi, tiểu huyệt không ngừng bị ma sát như muốn cháy, khoái cảm gần như làm cho đại não mất cảm giác, để cô không nhịn được cầu xin tha thứ, “Không được… Quốc Quang… Tớ không chịu nổi rồi… Cậu mau kết thúc đi có được không…”

Nhưng mà đang ở giữa đỉnh vui sướng, Thủ Mộ làm sao có thể ngừng lại? Cùng hình tượng bình tĩnh trấn định thường ngày hoàn toàn tương phản, nâng chân cô lên, đỡ eo, da thịt ở tiểu huyệt so với nơi khác mềm mại hơn đã bị ma sát đến rách, chính là đang đứng ở ranh giới Thủ Mộ chỉ biết thô lỗ 肏 đâm chọc, không có kỹ xảo, chỉ hành động theo bản năng, không chút để tâm đến cô.

“Cầu xin cậu…Tớ muốn chết… Quá sâu rồi…” Hổ Phách phát ra tiếng thét như khóc như cười, tiểu huyệt đã sớm bị làm đến sưng đỏ, hai chân mở lớn, bao lấy Thủ Mộ.

“Muốn tới quán rượu ngủ một đêm không?” Tích Bộ ôm Hổ Phách vào trong ngực, yêu thương hôn lên trán Hổ Phách bị mình hành hạ đến đáng thương.

“ Mấy giờ……” Hổ phách mơ màng muốn tìm điện thoại di động, Tích Bộ giữ cô lại, nhìn đồng hồ trên tay, “Gần ba giờ.”

“Xong rồi, tới được quán rượu trời cũng đã sáng.” Hổ Phách nói xong lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

“Hổ Phách, chúng ta……” Tích Bộ không biết nên nói như thế nào. Từ nhỏ đến lớn, anh không biết cái gì là khó khăn và do dự, tất cả những gì hắn muốn đều quyết đoán giành lấy, chỉ là lần này, hắn không biết nên nói thế nào để bắt đầu. Đó Không phải một thứ gì, là một người mà chỉ cần cau mày cũng sẽ khiến bản thân đau lòng, sau khi buông tay, làm sao cứu vãn.

“…… Không cần nói ra đâu Cảnh Ngô, không cần nói……” Hổ phách khép hờ đôi mắt, tay nhỏ che kín miệng Tích Bộ, đoán được Tích Bộ muốn nói cái gì, nhưng mà anh không nói ra, cô sẽ không có cách nào trả lời anh được, dù là cự tuyệt hay đón nhận, cô cũng không có cách nào trả lời.

Bình luận

Để lại bình luận