Chương 98

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 98

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Vậy cậu cảm thấy, tôi hẳn là nên có thân phận gì?” cô hỏi.

“Sủng vật của tôi, tính nô, huyết nô, còn có…” Trong mắt hắn nhiều hơn vài phần ôn nhu, dùng ngón trỏ nắm một lọng tóc cô , “Vợ của tôi.”

Bang!

Cô dùng sức hất bay tay hắn, không khó để nhận ra vẻ chán ghét, “Cậu có ghê tởm hay không, tôi không phải đồ vật của cậu, từ đầu tới cuối đều không phải!”

Đôi mắt Khôi Minh nheo lại , thế nhưng lại cười, “A, sủng vật tức giận.”

“Tôi nói tôi không phải! Cút !”

Giây tiếp theo, cổ cô liền bị bóp lấy , hung hăng mà va chạm với đầu giường, hít thở không thông mà há to miệng, hai tròng mắt đỏ rực thiêu đốt cảm xúc bạo nộ, mặt biến sắc còn nhanh hơn lật sách.

“Khuynh Thành, tôi cho mặt mũi thì đừng không cần! Còn dám chọc tôi, tôi đem miệng chị khâu lại.”

Cô bị buộc phải xin lỗi, thừa nhận sai lầm, không nên rống to với hắn.

Trên cổ bị bóp thành một mảnh đỏ bừng, dần dần biến thành xanh tím, Khuynh Thành che cổ ho khan, ghé vào mép giường –khụ khụ– đến mức làm thế nào cũng không ngăn lại được, không có gì bất ngờ xảy ra– khụ– đến mức ra máu, máu màu đỏ thẫm đã chuyển thành màu đen.

Khôi Minh chỉ dùng mắt lạnh mà nhìn, xem cô thật sự –khụ– đến nổi không thở nổi nữa, mới đem cô túm lên, vỗ lưng cho cô.

Khuynh Thành tựa như đã chịu kinh hách, thân mình bỗng nhiên run lên, tránh thoát khỏi hắn hướng về giường chân rúc qua, vừa–khụ khụ m– vừa chảy nước mắt.

“Cậu đừng chạm vào tôi… Khụ… đừng chạm vào tôi!”

Hắn dựa vào đầu giường, nghiêng đầu dáng vẻ lười biếng, ngoắc ngón trỏ, “Lại đây.”

“Đừng để tôi phải nói lần thứ hai, Khuynh Thành.”

Cô dùng sức ho khan, thanh âm mang theo khóc nức nở, Khôi Minh đè thấp mày cảnh cáo, muốn tránh né cũng thành một loại xa xỉ, chậm rãi hướng về phía hắn bò qua .

Cô không ngừng nói mình khó chịu, cầu xin hắn đừng nhúc nhích , động vào cô.

“Tôi không động vào chị, tôi là đang giúp chị a, xem Khuynh Thành –khụ– đến mức khó chịu như vậy, tôi cũng không chịu nổi.”

Hắn ôn nhu vỗ lưng cô , đem cô ôm vào trong ngực, hôn lên gương mặt đầy mặt nước mắt của cô .

“Chị chờ một chút, trái tim thực mau sẽ tới, đến lúc đó chúng ta là có thể vĩnh viễn vĩnh sinh ở bên nhau.”

Khi Vu Úy đuổi tới nơi ở của ma nữ kia , đã chạy, chỉ sợ là đã phát hiện có người muốn tới bắt cô, tất cả đồ vật còn chưa kịp thu thập.

Đỡ khung cửa, hắn tháo mũ áo choàng màu xám xuống , quan sát đến căn phòng chỉ có mấy chục mét vuông, cái đinh trên khung cửa con bị dính máu, thực hiển nhiên là vì ra cửa quá gấp mà bị cái đinh này xoẹt qua rách da chảy máu.

Hắn cũng không sốt ruột đuổi theo, bước vào trong phòng, rút ra mấy quyển sách kệ sách.

Phần lớn điều là sách giáo viên, còn có mấy quyển sách cổ xưa bằng giấy dai , rút ra cúi đầu lật xem, quả nhiên, là sách về ma nữ.

Ở trong sách có ghi lại danh sách sinh vong của ma nữ, còn có số lượng tử vong, cùng số lượng tồn tại.

Lật xem mấy tờ, số lượng ma nữ còn lại rất ít, phần lớn đều thất lạc tách ra sống trong thế giới nhân loại, tên ma nữ tử vong , sẽ tự nhiên hiện lên trong quyển sách này, ma nữ sinh ra, cũng sẽ xuất hiện trong một chỗ trống của trang , nhưng không có tên nào xuất hiện.

Hơn 3000 năm qua, chưa có ma nữ nào được sinh ra , một người cũng không, toàn bộ đều là tử vong.

Hắn lật xem đến một trang cuối cùng , bên dưới góc phải có cái tên hiện lên thực mơ hồ, giống như còn chưa hoàn toàn hiện ra .

Nhìn chằm chằm nửa ngày, quan sát trong phòng, hướng đến một góc phòng bếp đi đến, cầm lấy bát bột mì xoa lên trang sách, chữ của cái tên kia dần dần hiện ra .

Vu Úy trầm mặc một lát, đem sách khép lại, kẹp ở dưới nách bước nhanh ra ngoài.

Theo mùi máu đi đến một căn nhà hoang đã bị di dời lâu năm, trong ánh sáng âm trầm , bên trong truyền đến tiếng hít thở dồn dập .

Bình luận (0)

Để lại bình luận