Chương 98

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 98

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Ưm… khụ, khụ…” Lục Hiểu Dư cuối cùng cũng chịu nhả thứ kia ra, kèm theo đó là cơn ho sặc sụa không ngừng.

Người đàn ông vội vàng bế cô đặt lên chiếc bàn làm việc rộng lớn, điên cuồng lao vào hôn hít đôi môi sưng đỏ của cô. Cô gái nhỏ của hắn khi say rượu mà chủ động thì đúng là tốt thật đấy, nhưng chủ động mà không hề có chút kinh nghiệm nào thì lại chẳng khác nào sự kết hợp giữa ngu dốt và ăn hại.

Thà rằng cứ để hắn chủ động thì hơn, đợi đến khi có dịp thích hợp sẽ từ từ dạy dỗ lại cô, sau đó sẽ để cô thực hành sau cũng không muộn.

Hắn ra sức làm càn trên đôi môi cô, đầu lưỡi quấn quýt hết cuộn rồi lại đẩy mạnh vào trong. Tiếng môi lưỡi dây dưa tạo nên những âm thanh đầy ám muội vang vọng khắp căn phòng. Lục Hiểu Dư cảm thấy mình như muốn điên lên vì hắn rồi. Cô vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, đôi chân thon dài cũng nâng lên kẹp lấy phần thắt eo rắn chắc của người đàn ông.

Bàn tay to lớn của hắn lân la tìm đến vùng cấm địa nhạy cảm, ngón tay thon dài men theo đường khe hẹp mà chậm rãi vuốt ve đầy khiêu khích. Mật dịch dưới sự tác động đầy kích thích của hắn, cứ thế e thẹn chảy dài xuống tận khe mông ẩm ướt. Tống Ngụy lúc này cũng không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi thêm nữa, hắn thẳng thừng đút hai ngón tay thon dài vào sâu bên trong.

Huyệt đạo bên trong lập tức co bóp mạnh mẽ, như muốn cắn chặt lấy những ngón tay đang làm loạn của hắn. Hai ngón tay uyển chuyển của hắn dần dần nới lỏng nơi tư mật nhạy cảm, giúp cho việc tiến sâu hơn vào bên trong cô trở nên dễ dàng hơn.

Người đàn ông khuấy đảo liên tục bên trong, điểm G nhạy cảm cũng bị hắn tìm đến rồi chà sát đến mức mềm nhũn ra. Cho tới khi người phụ nữ nằm dưới thân hắn rên rỉ đến mức chói tai, hắn mới từ tốn rút những ngón tay ra khỏi nơi ẩm ướt.

Tống Ngụy liếm trọn vị ngọt ngào còn vương trên đầu ngón tay, sắc dục nhuộm đầy màu đỏ trong đôi đồng tử sâu thẳm, hắn nhìn cô gái nhỏ đang hổn hển thở dốc. Bạc môi không khỏi cong lên thành một nụ cười đầy thỏa mãn:

“Dư Dư, em có muốn anh không?”

Lục Hiểu Dư gật đầu lia lịa, lồng ngực phập phồng lên xuống không ngừng, cô nhỏ giọng đáp trả lại hắn: “Ừm… muốn anh…”

“Là muốn anh, hay là muốn thằng nhỏ của anh đây?” Hắn hỏi lại, giọng điệu đầy trêu chọc.

“Thằng nhỏ của anh.” Cô đáp lại theo bản năng.

“…” Khốn kiếp! Rõ ràng là đồ vật thuộc về mình, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy khó chịu đến như vậy chứ?

Lục Hiểu Dư lúc này đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo vốn có, cô cũng không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi thêm được nữa, huống hồ cô còn vừa bị hắn dùng tay kích thích đến mức phát điên lên…

Cô đưa chân mình chạm nhẹ vào “anh bạn nhỏ” đang cương cứng của hắn, để nó vừa vặn tiếp xúc với lòng bàn chân mềm mại. Cô chầm chậm ma sát đầy khiêu khích.

“Không đợi được nữa rồi… Ngụy à… anh mau vào bên trong em đi…” Giọng cô nũng nịu, đầy mời gọi.

“Bé con, gọi anh một tiếng ‘chồng’ đi.” Hắn ra điều kiện.

“Chồng à…” Cô ngoan ngoãn gọi theo.

“Vậy còn ‘chồng yêu’ thì sao?” Hắn được nước lấn tới.

“Chồng yêu à…” Cô tiếp tục gọi, giọng điệu càng thêm phần ngọt ngào.

Người đàn ông không nói gì thêm nữa, hắn lập tức kéo hai chân cô dang rộng ra. Bàn tay to lớn siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ, nam căn không cần phải chỉnh sửa gì mà trực tiếp xông thẳng vào bên trong.

Khốn kiếp! Xem ra sau này hắn phải thường xuyên chuốc rượu cô gái nhỏ này thôi.

“A… Ngụy à, chậm… chậm lại một chút đi mà…” Cô kêu lên vì đau đớn xen lẫn khoái cảm.

Nam căn khổng lồ của hắn điên cuồng đâm rút bên trong nơi tư mật non mềm, khiến cho nó sung sướng đến mức run rẩy từng cơn co thắt. Tống Ngụy một tay chống lên mặt bàn vững chắc, một tay giữ chặt lấy phần thắt eo nhỏ nhắn của cô, hắn đem con mãnh thú đầy kiêu ngạo của mình liên tục chọc ngoáy vào sâu bên trong mật huyệt nhỏ bé. Cô rên càng lớn tiếng, hắn lại chơi càng thêm hăng say hơn, đến khi cô gái nhỏ bù lu bù loa khóc lóc nỉ non, hắn mới có chút mủi lòng mà thương xót.

“Mới có bấy nhiêu đó mà đã chịu không nổi rồi sao?” Hắn hỏi, giọng điệu vẫn đầy vẻ trêu chọc.

Lục Hiểu Dư ôm chặt lấy người đàn ông rắn chắc, thân dưới hưng cảm đến mức run rẩy không ngừng. Chưa bao giờ cô lại cảm thấy sung sướng đến như vậy, là do men rượu say hay là do cô chưa từng thử qua tư thế đầy kích thích này bao giờ?

Người đàn ông không nhận được câu trả lời từ cô, hắn liền nhấp nhẹ hông mình, đưa phần đầu quy tiến sâu hơn vào bên trong. Lục Hiểu Dư cũng vì hành động bất ngờ đó mà thét lên một tiếng đầy hoảng hốt. Tay chân cô run lẩy bẩy, từng đầu ngón tay bấu chặt vào tấm lưng trần rắn chắc của hắn.

“Nghỉ… nghỉ một lát đi đã… Làm nữa thì em chết mất thôi…” Từng cú thúc mạnh mẽ của hắn như trời giáng xuống người cô, đau đớn đến mức men rượu trong người cô dường như muốn tan biến đi dần.

Nếu cứ tiếp tục cái đà này nữa, cô sợ mình sẽ thăng thiên mất thôi…

Tống Ngụy thúc vào bên trong cô càng lúc càng mạnh hơn, không những mạnh mà còn rất nhanh nữa. Dáng vẻ cuồng bạo của hắn duy chỉ có giọng nói là vẫn còn giữ được chút trầm ấm, dịu dàng lạ thường: “Đừng có thét rống lên như vậy nữa, tai anh sắp điếc tới nơi rồi đây này.”

“Nhưng mà em không chịu được…” Cô lí nhí phản bác.

“Cái gì mà không chịu được? Anh làm em đau lắm sao?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút lo lắng.

Lục Hiểu Dư nhắm chặt hai mắt lại, màn sương mờ ảo đọng trên khóe lệ ngày một nhiều hơn.

“Không… không có đau…” Cô yếu ớt đáp.

“Vậy thì là vì cái gì?” Hắn cong môi mỉm cười đầy ẩn ý, hạ thân vẫn không có ý định chậm lại chút nào: “Hửm?”

“Sư… Sướng quá nên không chịu được.” Cô đưa tay lên che mặt mình lại, rõ ràng là trong người đã có sẵn men rượu, vậy mà cô vẫn cảm thấy ngượng miệng khi phải nói ra câu nói này. Cơ mà sao… sao cái thứ đó của hắn…

“Chờ, chờ đã… To… Sao nó lại to lên thêm như vậy rồi? Ức!!!”

Nam căn khổng lồ của hắn đưa đẩy mạnh mẽ bên trong cái khe hẹp ẩm ướt, được thứ mật dịch ngọt ngào kia bổ trợ, nó càng thêm thuận thế mà tiến sâu hơn vào bên trong. Người đàn ông điên cuồng liếm láp khắp người cô, không chỉ đem con mãnh thú của mình đâm sâu vào trong nơi hang huyệt bí ẩn, hắn còn tiện đà ra sức xâu xé đôi gò bồng căng tròn. Hắn hết cắn mút rồi lại day nghiến, thậm chí còn rê đầu lưỡi của mình dạo quanh phần đầu vú đang căng cứng lên vì kích thích.

Cả trên lẫn dưới đều bị người đàn ông này chơi đùa đến mức thần trí cô trở nên đờ đẫn, ý thức của Lục Hiểu Dư cũng mơ màng không còn rõ ràng nữa. Tựa hồ như đang lượn lờ giữa chốn thiên đàng và địa ngục vậy.

Điên, điên chết mất thôi…

“Dư Dư, nhìn anh đi.” Tống Ngụy gỡ bàn tay đang che mặt cô ra khỏi mắt, hắn trầm giọng ra lệnh: “Nhìn anh đi.”

Cô từ từ mở mắt ra nhìn hắn, sự quyến rũ chết người tràn ngập trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông. Tiếng thở dốc của cả hai đan xen vào nhau, cô nửa muốn lảng tránh ánh mắt hắn, nửa lại muốn đối diện trực tiếp, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào trốn chạy khỏi sự mê hoặc đầy ma lực đó, cổ họng cô rên rỉ muốn khàn cả giọng đi.

Đến lúc say mà vẫn bị tên đàn ông này bắt nạt không thương tiếc, cô đúng là số khổ mà!!!

“Ngụy, Ngụy à… chậm thôi anh… nhẹ một chút nữa… Đau lắm…” Cô nỉ non cầu xin.

Hắn rúc đầu vào bờ vai mềm mại của cô, cắn nhẹ lên đó một cái: “Là đau hay là sướng đây?”

“Cả hai… hưm…” Cô run lên bần bật, yếu ớt đẩy người kia ra xa: “Đừng có nhấp vào nữa… Không thể nào vào sâu thêm được nữa đâu…”

Bình luận (0)

Để lại bình luận