Chương 98

Tô Mật vừa trải qua bữa tiệc sinh nhật lần thứ 20 cùng bạn bè của mình, cô bây giờ đã là sinh viên năm hai học viện mỹ thuật. Từ ngày nhận được giấy báo nhập học, cô đã dọn đồ đạc vào sống tɾong kí túc xá trường, ba mẹ cô không hài lòng lắm nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô.
Tô Mật được tận hưởng cuộc sống sinh viên vui vẻ, tự do tự tại. Tinh thần và sức khỏe của cô đã hoàn toàn khỏe mạnh, vẻ ngoài ngày càng xinh đẹp thu hút không ít ong bướm tɾong trường, nhưng cô không còn tâm tình yêu đương nữa rồi…
Điện thoại trên giường chợt kêu, báo có tin nhắn mới.
“Tô Mật sinh nhật vui vẻ, Tiểu Trư nhớ em, em có muốn gặp nó một chút không?”
Tin nhắn đến từ số điện thoại quen thuộc, Tô Mật bước ra ban công, ngoài trời đang mưa như trút nước, phía xa xa cô thấy một bóng hình cao lớn cầm ô đứng dưới mưa, bên cạnh anh là một chú chó. Cô gái nhỏ thở dài đi vào phòng đóng cửa lại, tắt đèn đi ngủ.
Từ ngày chia tay đến nay cũng đã hai năm rồi, thỉnh thoảng về nhà cô cũng chạm mặt anh, cô chào hỏi, anh gật đầu, hai người quay trở về trạng thái xa lạ ban đầụ
Nhưng Tô Mật biết không hẳn là vậy, tɾong hai năm qua, cuộc sống của cô luôn có bóng dáng của anh, nói đúng hơn, anh luôn đứng từ xa nhìn cô, quan tâm cô.
Cô gái nhỏ lăn lộn một hồi trên giường vẫn không ngủ được, nhìn ánh đèn điện thoại đã hai giờ sáng, ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, lòng cô không yên đành ngồi dậy, ánh mắt không tự chủ nhìn ra ngoài cửa sổ… Chắc anh đã về rồi, anh đâu ngốc mà dầm mưa cơ chứ?
Tô Mật rón rén mở cửa ban công, nhìn ra bên ngoài. Bóng dáng cao lớn đó vẫn đứng im bất động tại đó. Nước mắt cô bất giác chảy xuống, không phải hết yêu anh rồi sao? Vì sao lòng cô đau nhói thế này, hiện tại cô thấy thươռg anh vô cùng.
Cô gái nhỏ cầm ô chạy chạy nhanh xuống tầng, hòa mình vào màn mưa trắng xóa, chạy tới bên người đàn ông kia.
Trình Nhạc Huy đang thất thần bất ngờ một cơ thể nhỏ bé chạy nhào vào lòng anh, tay nhỏ không ngừng đấm lên ngực anh
“Chú không biết đang bắt Tiểu Trư phải đày đọa cùng chú Sao chú lại xấu xa như vậy chứ? huhụ” thấy cả người anh ướt sũng, cô xót xa bật khóc.
Người đàn ông nhận được vui mừng bất ngờ, ngơ ngác một lúc mới hoàn hồn, đem tay siết chặt người tròng lòng, ánh mắt anh đỏ hoe…
Trong khách sạn, hai cơ thể trần trụi không ngừng cuốn lấy nhau, hai người không cần nói câu gì, hoan ái chính là lời thổ lộ rõ ràng nhất.
“Ưm…a.” giọng nữ yêu kiều rên rỉ.
“Bảo bối, rên lớn lên chú muốn nghe ”
“A…chú xấu xa..huhu… nhẹ thôi…”
Hai người điên cuồng va chạm “bạch bạch” hết hiệp này đến hiệp khác, như muốn làm bù khoàng thời gian hai năm xa cách.

Bình luận

Để lại bình luận