Chương 98

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 98

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cuộc Chạm Trán Khó Xử và Lời Xin Lỗi Muộn Màng

Khương Phi cười phá lên ha hả.

Có lẽ vì tiếng cười quá mức khoa trương và khôi hài của cô khiến Lục Bách Trình cũng phải bật cười theo.

Hai người đang nhìn nhau cười ngớ ngẩn thì Khương Phi chợt cảm nhận được một ánh mắt đang dõi theo họ từ phía bên kia đường. Cô liếc mắt nhìn quanh thì bắt gặp Thư Thanh.

Dường như Thư Thanh đang đứng đợi Lục Bách Trình.

Cô nói “dường như” bởi vì Khương Phi nhận ra ánh mắt của cô ta vẫn luôn liếc trộm về phía mình.

Cô nhìn Thư Thanh một lượt, rồi lại quay sang nhìn Lục Bách Trình, giọng nói có chút chua chát: “Người ta đến tìm anh kìa.”

Lục Bách Trình thu lại nụ cười, vòng tay ôm chặt lấy Khương Phi cùng đi tới.

Đến gần hơn, Khương Phi mới nhìn rõ khóe mắt hoe đỏ của Thư Thanh, chóp mũi cũng ửng hồng, trông yếu đuối và đáng thương lạ thường. Khương Phi thầm nghĩ, Thư Thanh này đúng thật là cao tay.

“Có chuyện gì sao?” Cô nghe thấy giọng Lục Bách Trình lạnh lùng hỏi.

Cũng chỉ thấy Thư Thanh cắn chặt môi dưới, lí nhí trả lời: “Em đến để… nói lời xin lỗi.”

Khương Phi khẽ sờ sờ vành tai mình, lại nghe thấy cô ta nói tiếp: “Mãi đến hôm qua trở về em mới suy nghĩ thông suốt mọi chuyện. Dì Vạn Hi đã nói với em rồi, anh đã có người trong lòng. Em không hề biết người đó lại là chị Phi Phi, cho nên mới không cam lòng buông tay, muốn tranh giành một lần cho bản thân mình. Thật sự chưa từng nghĩ sẽ mang lại phiền phức cho anh, càng không nghĩ tới lại làm phiền chị Phi Phi phải đích thân đến tận đây… Em thật lòng xin lỗi.”

Câu “Thật lòng xin lỗi” kia rõ ràng là nói với Khương Phi.

Khương Phi vừa định mở miệng bày tỏ thái độ thì Lục Bách Trình ở bên cạnh đã lạnh lùng lên tiếng, giọng nói u ám đến đáng sợ: “Cô nói cô không biết?”

Thư Thanh ngẩn người ra, rồi khẽ gật đầu, “…Dạ.”

“Thư Thanh, nói lời xin lỗi thì cần phải có thành ý.”

Ngay từ lúc đầu phát hiện ra Thư Thanh có những tâm tư không nên có đối với mình, Lục Bách Trình đã giải quyết một cách dứt khoát, nói thẳng rằng mình đã có người thương để cô ta không phải tốn công vô ích nữa. Thư Thanh cố gặng hỏi anh người đó là ai. Anh chỉ hỏi ngược lại một câu, chẳng lẽ cô không đoán ra được là ai hay sao?

Kể từ khi cô ta trở về nước, đầu tiên là dò la tin tức của Khương Phi từ anh, rồi đến lúc Vạn Hi cố tình làm mai mối, sau khi bị anh từ chối thẳng thừng, lại trùng hợp với lúc Khương Phi tới trấn An Thủy, không phải là cô ta không hề liên lạc với anh. Cô ta hỏi anh tại sao lại thất hẹn đột ngột như vậy, anh bình thản trả lời rằng mình đang ở cùng Phi Phi. Cô ta im lặng một lúc lâu rồi cũng chỉ nói vỏn vẹn một câu: “Chúc anh đi chơi vui vẻ.”

Sau chuyện đó, cô ta lặng lẽ rời đi một thời gian rồi lại quay trở lại, nhưng lại tỏ ra như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục làm con rối ngoan ngoãn dưới sự sắp đặt của Vạn Hi.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, Lục Bách Trình đã biết Thư Thanh là một người thông minh. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Thư Thanh là người có tham vọng, lại rất coi trọng thể diện, bình thường sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào tình huống khó xử, lúc làm việc gì cũng thường tính toán kỹ lưỡng, giữ lại cho mình một đường lui an toàn. Cho nên anh cũng không muốn vạch trần những toan tính nhỏ nhen của cô ta, không cần thiết và cũng chẳng thèm bận tâm. Nhưng lần này thì lại khác.

Khương Phi chính là giới hạn cuối cùng của anh.
“Lục Bách Trình?”

Thấy anh một chút mặt mũi cũng không chừa lại cho mình, Thư Thanh không khỏi lùi lại một bước, vẻ mặt đáng thương kia, đến Khương Phi nhìn thấy cũng có chút không nỡ.

Nhìn lại Lục Bách Trình, vẫn là cái dáng vẻ mặt lạnh như tiền ấy.

Cô thoáng hoảng hốt trong giây lát. Hóa ra lúc Lục Bách Trình đối xử với người ngoài lại lạnh lùng tàn nhẫn đến thế này.

Chỉ cần anh đã nổi giận thì chẳng còn nể nang ai nữa.

Giống như có một lần hồi cấp hai, có đứa bạn cùng lớp nói xấu cô sau lưng. Người đó vừa hay lại là đồng đội chơi bóng rổ của anh, một kẻ keo kiệt lại thích ba hoa khoác lác, mọi người ai cũng quen với tính nết đó rồi, anh cũng vậy. Nhưng mà ngày hôm đó, anh không nói nhiều lời, lập tức lôi cổ hắn ta ra đánh cho một trận nhừ tử, ai khuyên can thế nào cũng không được.

Chuyện này cô cũng không hề biết, mãi sau này mới nghe người khác kể lại. Cô không tài nào tưởng tượng ra được dáng vẻ nổi xung của Lục Bách Trình sẽ như thế nào, chỉ có thể khuyên anh sau này đừng làm vậy nữa, người ta cũng chỉ có bản lĩnh nói vài câu chót lưỡi đầu môi, chẳng làm tổn hại gì đến cô cả.

Bình luận

Để lại bình luận