Chương 99

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 99

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Buổi Hẹn Hò Muộn Màng và Ký Ức Đồng Phục

Trong phòng khách không có người khác, Gia Ngộ rất tự nhiên mà vòng tay ôm lấy eo Mục Phách, ngửa đầu nhìn anh: “Hình như chúng ta chưa từng thực sự hẹn hò bao giờ thì phải?”.

“Chưa từng có sao?” Mục Phách giả vờ ngạc nhiên.

“Chính là cái kiểu hẹn hò ra ngoài đi xem phim, đi dạo phố mua sắm ấy…” Gia Ngộ giải thích.

Mục Phách suy nghĩ một lát: “Hình như là vậy thật.”.

“Cho nên,” Gia Ngộ cười hì hì lấy từ trong túi áo ra hai tấm vé xem phim, “Em đã mua sẵn hai vé xem phim rồi đây.”.

Mục Phách nhướng mày, véo nhẹ má cô: “Đã chuẩn bị cả rồi cơ à?”.

“Em muốn đi từ lâu lắm rồi, chỉ vì dạo này anh bận quá nên mới không nói thôi.”.

Tâm tư của đàn ông rốt cuộc cũng không thể nào tinh tế bằng tâm tư của phụ nữ được. Mục Phách có chút áy náy vì sự vô tâm của mình, anh cúi xuống bế thốc Gia Ngộ lên như bế một đứa trẻ con. Gia Ngộ sợ làm ồn đến Trứu Trứu đang ngủ say, không dám kêu lớn tiếng, chỉ biết cắn nhẹ vào vành tai anh trách móc: “Anh làm cái gì vậy hả!”.

“Đi thay quần áo.” Anh đáp gọn lỏn. Mở tung cánh cửa phòng thay đồ ra, rồi lại dùng chân đóng sầm lại, anh mới nói tiếp, “Chúng ta ra ngoài hẹn hò thôi nào.”.

Chưa đến mười phút sau hai người đã thay xong quần áo chỉnh tề. Nhưng mà một giờ đồng hồ sau đó, cánh cửa phòng này vẫn chưa hề được mở ra lần nữa.

Lúc hai người ra khỏi nhà thì trời đã khá muộn rồi, người đi lại trên đường cũng không còn nhiều lắm. Gia Ngộ nắm chặt tay Mục Phách chậm rãi đi bộ đến trung tâm thương mại gần nhà. Hai người giống như đang cùng nhau thưởng thức một cây kẹo hồ lô ngọt ngào ở giữa, vừa mềm mại lại vừa ngọt lịm, khiến cho Gia Ngộ cũng trở nên dịu dàng mềm mại hơn hẳn.

Mục Phách vào cửa hàng tiện lợi mua cho cô một ly trà nóng. “Uống cho ấm bụng đi em.”.

“Em muốn uống lạnh cơ.” Gia Ngộ phụng phịu.

“Kỳ kinh nguyệt của em sắp tới rồi đấy, em quên rồi sao?” Mục Phách nhắc nhở. …Gia Ngộ thật sự đã quên mất!. Cô cầm lấy ly trà nóng hổi, còn có chút nóng bỏng tay nên lại đưa cho anh, “Chờ nguội một chút rồi lại đưa cho em.”.

Mục Phách nghe lời cô, lại ân cần nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô xoa xoa cho ấm lên. Chợt nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ vang lên từ bên cạnh: “Anh xem người ta kìa!”. Anh nhìn sang, chỉ thấy một cô bé nữ sinh nhỏ nhắn đang kéo tay áo cậu bạn nam sinh bên cạnh mà oán giận, “Tại sao anh lại chẳng có lấy một chút săn sóc nào vậy hả?”. Câu nói tiếp theo Mục Phách không nghe được nữa bởi vì Gia Ngộ đã chạy đi mua bỏng ngô rồi, còn gọi anh ra trả tiền nữa.

Trên đường về nhà, anh lại nhớ đến hình ảnh vừa rồi. Hai người kia vẫn còn đang mặc đồng phục học sinh, bộ dạng tràn đầy sức sống thanh xuân tươi trẻ. Buổi tối khuya như thế này, hẳn là vừa mới cùng nhau tan tiết tự học buổi tối xong, ghé vào đây ăn chút gì đó. Mối quan hệ vừa thân thiết lại vừa quen thuộc, nếu không phải là đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt thì cũng là thời điểm ái muội ngọt ngào.

Mục Phách không khỏi nhớ tới chính mình và Gia Ngộ ngày xưa. Nếu như, anh nói là nếu như thôi nhé. Khi đó anh chủ động hơn một chút, có phải hay không cũng có thể cùng Gia Ngộ có được mối quan hệ giống như bọn họ bây giờ?.

Bộ phim hai người xem là một bộ phim khoa học viễn tưởng nổi tiếng đang làm mưa làm gió gần đây. Gia Ngộ dựa vào bờ vai vững chãi của Mục Phách, vừa xem phim vừa nhón bỏng ngô ném vào miệng. Có vài lần đột nhiên bị hình ảnh quái thú bất ngờ xông thẳng vào màn hình làm cho giật mình kinh hãi, cuối cùng cô đơn giản bắt lấy bàn tay Mục Phách dùng che đi đôi mắt mình để xua tan đi nỗi sợ hãi. Sau khi bộ phim kết thúc, mu bàn tay Mục Phách đã đỏ ửng cả lên.

Gia Ngộ áy náy giúp anh thổi thổi lên chỗ bị nắm đỏ ửng: “Sao anh không kêu lên một tiếng?”.

“Không đau đâu em.” Anh đáp.

“Không đau mới là lạ đấy.” Giúp Mục Phách kéo tay áo xuống che đi vết đỏ, Gia Ngộ lại đem túi bỏng ngô đã hết sạch và ly nước uống dở bỏ vào trong túi rác. Theo ánh mắt của Mục Phách nhìn vào trong đám đông đang dần tản ra, cô phát hiện Mục Phách vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một đôi tình nhân nhỏ nhắn đang đi phía trước.

“Anh quen họ à?” Cô hỏi.

Mục Phách lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy bộ đồng phục của họ rất giống với đồng phục cấp ba ở Trấn Nam Thủy thôi.”.

“Đó là học sinh trường Trung học Phổ thông Bắc Kinh mà, đàn em của em đấy.” Gia Ngộ nhớ lại bộ đồng phục ở Trấn Nam Thủy mà cô đã mặc suốt một năm trời có hai màu xanh trắng đan xen nhau, “Đúng là rất giống thật.”.

Mục Phách nói đùa: “Em nói xem năm đó tại sao chúng ta lại không ở bên nhau nhỉ?”. Rõ ràng là bàn trước bàn sau, sớm chiều gặp mặt, có nhiều cơ hội như vậy cơ mà.

“Bởi vì thời điểm không đúng thôi. Nếu như chúng ta lúc đó mà ở bên nhau, thì 99% là sẽ chia tay rồi, như vậy thì chưa chắc đã có được kết quả như hiện tại đâu.”. Nói đến điểm này, trong lòng Gia Ngộ lại có chút ngứa ngáy khó chịu, “Nhưng mà em rất tò mò, anh rốt cuộc là bắt đầu thích em từ khi nào vậy?”.

Bình luận (0)

Để lại bình luận