Chương 99

Từ đầu, anh đã thua thảm hại rồi.

Bốn tháng.

Dịch Nhữ đã có thể nhìn thấy.

Cô bắt đầu đọc chữ, hiện giờ chỉ số IQ của cô chỉ khoảng năm, sáu tuổi. Cô quỳ dưới chân Hạ Cảnh Chiêu, chớp chớp mắt nhìn dòng chữ dày đặc trên máy tính của anh, rồi nhìn anh hỏi đó là gì, sau đó cô nói, “Ba, con muốn đi học.”

Hạ Cảnh Chiêu đóng vai người cha, ngày nào cũng dạy cô viết chữ, cô cũng chẳng bị thiểu năng, tốc độ phát triển rất nhanh. Hạ Cảnh Chiêu chỉ mất vài ngày đã giúp cô nhớ lại hầu hết kiến ​​thức đã học trước đó. Lấy những luận văn lúc trước cô học ra, đọc câu hỏi, Dịch Nhữ có thể trả lời trôi chảy.

Bọn họ rất hưởng thụ quá trình này.

Dịch Nhữ bị huấn luyện phải đi đứng bình thường, không được gọi anh là ba ở ngoài, Dịch Nhữ không quen cảm giác trống rỗng ở mắt cá chân nên Hạ Cảnh Chiêu đeo lắc chân thời trang cho cô, không có gì bên trong.

Trong thời gian dài lâu như thế, đây là một tuần mà bọn họ không làm tình, chỉ có dạy học, dẫn dắt và bảo vệ. Bất giác, Hạ Cảnh Chiêu bị một tiếng xưng hô của Dịch Nhữ ám thị, anh đóng vai người cha một cách hoàn mỹ.

Anh đóng dấu cho Dịch Nhữ, Dịch Nhữ cũng đóng dấu cho anh.

Trong ngày bảo vệ luận án, cầm một bó hoa và nắm tay Hạ Cảnh Chiêu đi dạo trong khuôn viên trường, được người ta chú ý tới.

Hạ Cảnh Chiêu nắm chặt tay cô.

Bảo vệ luận án diễn ra rất suôn sẻ.

Sau khi mời bạn cùng phòng của Dịch Nhữ ăn cơm, Hạ Cảnh Chiêu kéo Dịch Nhữ vào căn WC bên cạnh.

Anh vén làn váy lên, ném tã vào thùng rác, cởi đai trinh tiết ra, ngón tay của Hạ Cảnh Chiêu khuấy đảo trong khe thịt ướt át, sau đó anh nhấc dương vật lên cắm vào.

“Sâu quá… ba… ưm!”

Cánh mông trắng tuyết bị đánh như đòn trừng phạt, giọng của Hạ Cảnh Chiêu khàn khàn, anh thở dốc, “Im miệng nào.”

Môi của Dịch Nhữ lại bị anh lấp kín, khoái cảm sảng khoái kích thích nước mắt sinh lý tràn ra, Hạ Cảnh Chiêu hôn cô, dương vật cắm vào sâu hơn.

“Ưm… ưm ha… a…”

Hạ Cảnh Chiêu che kín môi miệng đầy nước bọt của Dịch Nhữ, rót dòng tinh dịch nóng rực vào huyệt.

Dịch Nhữ chụp ảnh tốt nghiệp đại học của một mình.

Cô và Hạ Cảnh Chiêu cùng chụp ảnh tốt nghiệp sau đại học.

Cô chụp với bạn cùng phòng một trăm tấm, chụp với Hạ Cảnh Chiêu hơn một nghìn tấm, tính cả chuyến đi trăng mật.

Trên chuyến tàu tới Đại Tây Dương, Hạ Cảnh Chiêu cho cô xem những tấm ảnh nước ngoài sau khi bọn họ chia tay, cuối cùng cũng đến tay người cần chúng sau ba năm muộn màng.

Về đêm, trong mắt bọn họ phản chiếu ánh sao lấp lánh, đôi mắt của Dịch Nhữ cũng tỏa sáng rực rỡ.

Hạ Cảnh Chiêu hỏi, “A Nhữ có bằng lòng trở lại không?”

Dịch Nhữ nói, “A Nhữ vẫn luôn ở đây.”

Cả đêm êm đềm.

Cho tới một cái đêm vào ba mươi ba ngày sau, trước khi ngủ, Hạ Cảnh Chiêu uốg một cốc sữa mà Dịch Nhữ đưa.

Sáng hôm sau, Dịch Nhữ lại biến mất khỏi thế giới của anh một lần nữa.

Dịch Nhữ biến mất không có dấu hiệu báo trước, cũng khiến Hạ Cảnh Chiêu chắc chắn một chuyện là Dịch Nhữ đã hoàn toàn tỉnh táo.

Cảm giác phẫn nộ khi bị phản bội một lần nữa dâng trào khắp trong anh, anh muốn hủy diệt cô hoàn toàn, tại sao, tại sao cô cứ muốn rời khỏi anh?

Người đầu tiên Hạ Cảnh Chiêu nghĩ tới là Tạ Viễn Ninh. Nhóm người áo đen cưỡng ép phá cửa nhà Tạ Viễn Ninh, xông vào trong. Bọn họ tìm kiếm bốn phía, chỉ trong chốc lát đã phá tung nhà anh ta lên, bốn phía lộn xộn nhưng không hề có kết quả gì.

Hạ Cảnh Chiêu túm cổ áo Tạ Viễn Ninh, , nhìn vẻ mặt bình tĩnh khinh thường của anh ta, anh không thể kìm nén được vẻ hung tợn nham khí trong đôi mắt mình, “Anh giấu cô ấy đi đâu rồi?”

Bình luận

Để lại bình luận