Chương 99

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 99

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cả người cô như bị xé nát, eo Bùi Gia Mạt đau nhức, toàn thân mềm nhũn như một vũng nước dâm: “A….Ha….Đủ rồi, đủ rồi….”

Cố Quyết thấy khuôn mặt cô ướt đẫm đỏ bừng khi cô đang đắm chìm trong dục vọng không thể thoát ra được, bộ ngực tròn trịa vẫn còn dấu hôn mãnh liệt từ ngày hôm trước.

Đã đi đến cuối cùng, anh vẫn đâm vào mà không hề báo trước, thậm chí còn như muốn đâm vào cổ tử cung của cô để cảm nhận độ ẩm và hơi ấm ở nơi sâu nhất của cô.

Tối hôm đó, không biết họ đã làm bao nhiêu tư thế, cô rên rỉ khàn khàn rồi lên đỉnh bao nhiêu lần, đến nỗi cuối cùng cô cũng không biết mồ hôi chảy ra lúc ân ái hay là nước dâm nhớp nháp chảy ra từ chỗ giao hợp.

Ngay cả tiếng nức nở nhẹ của cô gái cũng bị nụ hôn nồng cháy chặn lại.

Dưới ánh sáng mờ ảo, ngực Bùi Gia Mạt lắc lư mạnh, như thể đang chết đuối, lồng ngực phập phồng nhanh chóng không vững vàng.

Mồ hôi làm cay mắt cô.

Dương vật ở trong cô càng phồng to lên theo những cơn co thắt liên tục, như muốn xé cô ra thành từng mảnh, tuy nhiên dục vọng xấu xa chảy trong cơ thể đã khiến anh đâm vào mất kiểm soát.

“Anh trai bắn tinh cho em đi…..”

“Tiểu huyệt em sắp bị làm hỏng mất rồi…”

“A—–Đừng vào nữa anh…”

“Xin anh đấy….”

Cô đang cầu xin.

Khóc lóc rên rỉ.

Đắm chìm trong những ham muốn dâng trào.

Sau đó, không biết lúc nào, khoái cảm tràn vào tứ chi của cô, sau một cơn co thắt dữ dội ở bụng dưới, Cố Quyết buộc phải rút dương vật ra, để tinh dịch bắn ra lấp đầy khắp lỗ trắng mềm mại của cô.

Sau khi lên đỉnh, cả hai bàn bạc về bữa tối.

Lúc đó Cố Quyết đang cúi đầu giúp cô lau vùng kín ướt át.

“Có một nhà hàng Tây Ban Nha mới mở ở bên cạnh.”

“Em không muốn đi ra ngoài.”

Nghĩ lại cũng lạ, một con gái sống một mình không có bố mẹ mấy năm chỉ có thể nấu được món cơm rang trứng thậm chí không thể làm tan muối, nhưng một chàng trai có vẻ hậu đậu xuất thân từ một gia đình giàu có lại có thể làm một bàn đồ ăn ngon thơm phức.

Sau khi ăn xong, họ cùng nhau dọn dẹp, nhưng khi vào bếp, anh không cho phép cô làm nhiều hơn.

“Anh sẽ rửa bát cho.”

“Vậy em nên làm gì đây?” Cô nghiêng đầu.

“Em giúp anh mang bát đũa ở ngoài vào đây để anh rửa.”

Tiếng nước chảy qua kẽ ngón tay anh.

Lúc này, điện thoại của Cố Quyết rung lên.

Anh không rảnh tay, đành phải quay sang nhờ cô giúp đỡ: “Em nghe giúp anh được không?”

Bùi Gia Mạt đặt bát đĩa trong tay xuống, đi giúp anh lấy điện thoại từ trong túi ra.

Một lá thư thông báo ngắn.

“Ai thế?”

Không nói gì

“Tin nhắn rác à em?” Anh quay lại thì thấy cô đã để điện thoại sang một bên.

Bùi Gia Mạt im lặng làm xong mọi việc rồi đột nhiên nói: “Là huấn luyện viên của anh gửi đến. Ông ấy nói thứ tư tuần sau có trận đấu, phải ra ngoài thành phố.”

Tiếng nước dừng lại.

Cố Quyết lau tay, nhấc điện thoại bên cạnh lên, trong khoảng lặng ngắn ngủi, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng của đầu ngón tay gõ nhẹ vào màn hình khi anh trả lời.

Trả lời tin nhắn xong, Cố Quyết ngẩng đầu lên, Bùi Gia Mạt đang bày ra đĩa cuối cùng, trên mặt không có biểu cảm gì thêm.

Cố Quyết đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, ôm lấy cô, “Tối thứ sáu anh sẽ về nhé.”

“……”

“Em sẽ ngoan mà được chứ?”

“……”

Cái đầu mềm mại cọ xát điên cuồng lên ngực anh, “Vậy làm…..”

“Gì em?”

Cô ngẩng mặt lên trong vòng tay anh và nói: “Làm tiếp nhé?”

“Được à?”

“Được mà!”

Cửa trước phòng thí nghiệm bị đẩy ra, gió lạnh xen lẫn sương mù ẩm ướt làm loãng đi hơi ấm của hệ thống sưởi trong phòng

Một bạn nữ cùng nhóm bước đến gần cô, cởi áo khoác dày, nhìn số liệu thí nghiệm, đột nhiên nhớ ra: “Gia Mạt ơi, bên ngoài có người đang tìm cậu đấy.”

“Ai thế?” Cô không ngước mắt lên, mắt vẫn dán chặt vào tờ giấy.

“Tớ không biết” Cô gái di chuyển thuốc thử, nhỏ giọng nói: “Hình như là người nhà của cậu đấy.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận