Chương 99

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 99

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tống Ngụy cũng không nỡ lòng nào mà ức hiếp cô thêm nữa, dù sao thì bắt nạt một người đang say xỉn cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì cho cam. Hắn ôm chặt lấy cô vào lòng, bế cô từ chiếc bàn làm việc đi đến chiếc giường ngủ êm ái. Quá trình di chuyển diễn ra không hề nhanh cũng chẳng hề chậm, hắn còn được nghe thấy tiếng cô gái nhỏ khe khẽ ngâm nga trong lòng mình.

Hạ bộ của hắn vẫn còn đang nằm sâu bên trong mật đạo của cô, cứ thế êm đềm dập dìu thúc nhẹ vào bên trong. Không có cảm giác nào là sướng nhất, chỉ có cảm giác sướng hơn mà thôi.

Lục Hiểu Dư siết chặt lấy cổ hắn, thống khổ muốn tìm cách vượt rào để tháo chạy, nhưng lại bị người kia bào mòn hết sức lực, chỉ có thể cam chịu mà thuận theo ý hắn. Nhưng cái đó của hắn thật sự rất lớn, mỗi lần đâm vào đều làm cho ruột gan cô như bị đảo lộn cả lên. Số rượu cô vừa uống cũng đều bị nó làm cho bay biến đi hết cả rồi.

Người đàn ông nhẹ nhàng ném cô gái nhỏ xuống tấm nệm giường êm ái, hắn nhanh chóng trút bỏ hết lớp áo quần còn sót lại trên người mình. Nhìn con mèo nhỏ đang bị mình chơi đùa đến mức mềm nhũn cả người ra, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy sung sướng rạo rực. Những dấu ấn tình ái mà hắn để lại trên người cô đầy rẫy khắp nơi, càng nhìn lại càng thêm phần mê hoặc lòng người.

Hắn quỳ gối ngay giữa hai chân cô, lại một lần nữa đem con mãnh thú của mình kề sát vào nơi cửa động ẩm ướt, hắn không hề nhanh chóng mà lại từ tốn, thong thả tiến vào bên trong.

“Ư…” Lục Hiểu Dư khẽ kêu lên một tiếng, hai chân cô bắt đầu run lên bần bật. Lần này cô không còn cầu xin hắn buông tha cho mình nữa, chỉ yểu điệu bảo hắn hãy nhẹ nhàng hơn một chút: “Đừng… đừng làm mạnh quá… Em thật sự chịu không được nữa mà…”

“Gọi chồng đi rồi anh sẽ tha cho.” Hắn ra điều kiện, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

“Chồng à…” – Khoan đã! Cái giọng điệu này, sao nghe quen thuộc quá vậy!

“Á!!!” Hai mắt cô mở to hết cỡ, cảm nhận rõ ràng từng đợt đâm rút đầy kịch liệt của người đàn ông.

Lừa đảo! Đúng là đồ lừa đảo mà!

Tống Ngụy siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, hơi thở hắn trở nên nặng nề, hỗn tạp. Hắn nhìn cô gái nhỏ đang nằm dưới thân mình khóc lóc một cách thảm thương, miệng không ngừng tha thiết khẩn cầu hắn dừng lại, điều đó làm cho hắn đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ. Nhưng ngọn lửa dục vọng đã bị chính cô khơi mào lên, không thể nào không dập tắt được. Hắn đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, cảm thấy khó chịu vô cùng.

Người đàn ông suy ngẫm trong giây lát, rồi bất ngờ lật người cô lại. Hắn nghĩ rằng không nhìn thấy gương mặt cô sẽ không còn cảm thấy đau thương nữa, như vậy hắn cũng sẽ đỡ cảm thấy cắn rứt trong lòng hơn.

Lục Hiểu Dư bị hắn tùy ý điều khiển như một con búp bê vải, cô cũng không buồn để tâm làm gì nữa, nhưng cú thúc bất ngờ của hắn lại thình lình như trời giáng xuống người cô, làm cho cô suýt chút nữa là xông thẳng lên thiên đàng luôn rồi.

“Dư Dư, chờ anh thêm một chút nữa thôi… Anh sắp ra rồi.” Giọng hắn khàn đặc vì dục vọng.

Từng cú đâm rút mạnh mẽ làm cho toàn thân cô co rút lại, vật nam tính hung hăng của hắn thúc vào đến mức cô cảm thấy bàng hoàng cả người. Cú sau lại đâm mạnh hơn cả cú trước, đến khi bên trong cô chỉ còn lại một mớ hỗn độn không rõ hình thù, cô mới nghe được tiếng gầm gừ đầy thỏa mãn phát ra từ hắn.

Tống Ngụy chậm chạp rời khỏi nơi tư mật của cô, dòng tinh dịch trắng đục, sánh sệt theo đó mà tuôn trào ra ngoài. Hắn nhìn cô gái nhỏ đang không ngừng run rẩy vì dư âm của cơn cực khoái, lòng hắn xót xa ôm chặt cô vào lòng.

Người đàn ông hôn nhẹ lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô, nhẹ giọng an ủi: “Vất vả cho em rồi.”

“Ưm… Không làm nổi nữa đâu…” Lục Hiểu Dư vùi đầu vào bờ ngực rắn chắc của đối phương, giọng nói ủy khuất không thành tiếng: “Mệt quá…”

Bạc môi hắn khẽ nhướng lên thành một nụ cười nhẹ, lúc này hắn mới nhớ tới vấn đề còn dang dở lúc nãy, hắn muốn mượn lúc cô đang say xỉn để thăm dò thêm đôi chút: “Bé con à, tại sao em lại phải kiếm tiền vậy?”

“Để trả nợ…” Cô lí nhí đáp.

“Nợ? Em nợ ai chứ? Nợ bao nhiêu tiền lận?” Hắn hỏi dồn.

Cô vòng tay ôm chặt lấy hắn hơn, hai mắt vẫn nhắm nghiền lại: “Nợ nhiều lắm… Phải trả hết thì mới có thể an tâm được…”

“Vậy thì anh cho tiền em để trả nợ nhé?” Hắn đề nghị.

“Không thích! Em có thể tự mình kiếm được mà…” Cô kiên quyết từ chối.

Khốn kiếp, đúng là cố chấp không ai bằng mà!

“Ngụy à… em mệt quá rồi… không làm thêm nữa được đâu…” Giọng cô yếu ớt, như sắp lịm đi.

Người đàn ông nghe vậy liền vô thức thở dài một tiếng, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên tấm lưng trần của cô: “Ừm, không làm thêm nữa đâu. Ngủ đi em!”

Lục Hiểu Dư tỉnh dậy, còn chưa kịp định thần lại hoàn toàn đã nghe được giọng nói trìu mến quen thuộc của người đàn ông vang lên bên tai.

“Dậy rồi à em?”

“Ừm…” Cô thuận miệng đáp lại một tiếng, rồi lại vùi đầu vào cánh tay rắn chắc của hắn: “Đau đầu quá đi…”

Người đàn ông tạm thời ngừng lại công việc đang dang dở trên tay, hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay mân mê gò má phúng phính của cô gái nhỏ: “Có thuốc giải rượu để sẵn trên bàn đó, để anh lấy cho em uống nhé?”

“Không muốn đâu… mệt lắm…” Cô dụi đầu vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi: “Hôm qua anh nhân lúc tôi ngủ say mà làm càn đúng không? Tại sao bên dưới lại đau quá vậy…”

Khí sắc ôn nhu dịu dàng của người đàn ông tức khắc chuyển dần sang màu xám xịt khó coi. Tống Ngụy nhìn cô gái nhỏ đến mức khó tin, hắn híp mắt lại đầy ngờ vực: “Lục Hiểu Dư, em đang giỡn mặt với anh đấy à?”

“Mới sáng sớm ra đã nói năng linh tinh rồi? Tôi giỡn mặt anh làm gì chứ?” Cô đáp lại cộc lốc.

Tiếng lòng người đàn ông như vỡ vụn ra thành từng mảnh, đến cả chiếc máy tính bảng đang nằm yên trên đùi hắn cũng vì thế mà ngả nghiêng không phanh. Tống Ngụy vẫn cố chấp giữ bình tĩnh lại cho bản thân mình, hắn chu đáo gợi lại ký ức cho cô nhớ:

“Dư Dư, không phải là ‘tôi’, hôm qua em đã gọi anh là ‘chồng’ rồi xưng ’em’ cơ mà?”

“Gọi chồng xưng em sao?” Lục Hiểu Dư nhíu mày lại, cố gắng lục lọi lại những diễn biến của đêm qua nhưng đành bất lực vì không thể nhớ ra được gì. Chút ký ức ít ỏi còn sót lại trong đầu cô, chỉ vỏn vẹn dừng lại ở thời điểm trước khi cô uống rượu mà thôi.

À, sau khi uống rượu xong, đầu óc cô trở nên không tỉnh táo rồi có bổ nhào tới hôn hắn một cái. Còn lại thì hoàn toàn không nhớ được gì nữa cả.

“Không nhớ gì hết. Nhưng cho dù có say đến mức nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ gọi anh bằng cái từ sến súa rợn người đó đâu.” Cô khẳng định chắc nịch.

“Á! Anh làm cái gì vậy?” Cô hét lên khi bị hắn bất ngờ tấn công.

Hắn vật ngã cô xuống giường, ngang nhiên dùng sức lực khóa chặt lấy tay chân cô lại. Gương mặt hắn lộ rõ sự ủy khuất tột cùng: “Em có nói mà, rõ ràng là em có nói!”

“??” Lục Hiểu Dư hoàn toàn khó hiểu. Chỉ là một chút chuyện vặt vãnh thôi mà, hắn… ủy khuất cái nỗi gì cơ chứ?

“Anh…”

“Đau lòng lắm… Dư Dư à, anh cũng biết đau lòng mà?” Hai mắt hắn thoáng đỏ hoe lên, cảm giác nơi cổ họng đau rát đến mức khó thở: “Đêm qua được em dịu dàng gọi một tiếng ‘chồng yêu’, Tống Ngụy anh đã cảm thấy hạnh phúc biết nhường nào. Vậy mà mới sáng sớm ra thôi… em đã…”

Bình luận (0)

Để lại bình luận