Chương 730

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 730

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Màn đêm buông xuống, lúc này đã 10 giờ tối, một bức thư bí mật được chuyển phát nhanh đến biệt thự nhà họ Đường, ghi tên người nhận Tần Lâm.
Trong khoảng thời gian này ông chủ bận rộn, buổi tối nhiều khi không ở nhà, là người giúp việc đưa cho Tần Lâm, lúc đó vẻ mặt bà ta ngưng lại trong giây lát, sau cùng chỉ phất tay để người làm rời đi.
Cửa phòng ngủ được đóng lại, phong thư bị bà ta dùng sức xé mở.
Tần Lập lấy văn kiện trong đó, lật đến trang cuối cùng, trên đó viết kết quả kiểm tra.
Căn cứ vào phân tích DNA, người số một và người số hai tồn tại quan hệ cha con.
Trước mắt Tần Lâm như tối sầm lại, trực tiếp ngồi bệt trên ghế, cả người xụi lơ.
Bà ta giống như trở về rất nhiều năm trước, khi đó bọn họ mới cười, trong nhà hòa thuận, chồng bà ta lần đầu tiên trải qua con đường làm quan, so với người bình thường thì thông thuận hơn nhiều, ngoại trừ có Tần gia che chở, không thể không nói Đường Văn Thành trời sinh hợp với con đường này.
Ông ta nói năng thận trọng, cười một tiếng giống như vui sướng phơi phới, hàng đêm ông ta dùng đôi tay đùa bỡn quyền thế trêu chọc bà ta.
Gương mặt bà ta ngậm xuân, càng lúc càng yêu chồng, nhưng một ngày nào đó, ở trong áo sơ mi của ông ta, Tần Lâm phát hiện một sợi tóc, ngửi được mùi nước hoa kia, phát hiện lễ vật đặt trong phòng sách vốn nên tặng cho bà ta lại không cánh mà bay.
Tần Lâm là một người mẫn cảm, dựa vào tin tức mua chuộc được từ chỗ thư ký, tìm được người phụ nữ kia…
Lâm Dao quốc sắc thiên hương bị bà ta vẽ lên mặt một đao, trên người mang bộ móng tay giả, bà ta muốn để nghiệt súc kia chết từ trong trứng nước, mãi cho đến khi giẫm Lâm Dao dưới chân, Tần Lâm không cách nào nguôi cơn giận kia.
Đó là sự sỉ nhục với bà ta, nhiều năm chưa quên.
Bây giờ nghiệt chủng vốn không nên có lại lần nữa xuất hiện trước mặt bà ta, nhắc lại sự thất bại của bà ta, ngón tay Tần Lâm khảm vào trong thịt, khuất nhục đến nước mắt chảy ra.
Sau một lát bối rối, bà ta run rẩy đi đến bên giường lấy điện thoại di động gọi ra ngoài.
“Alo anh cả, em là A Lâm.”
Bên kia vừa lên tiếng, bà ta đã bật khóc. “Anh phải giúp em một chuyện…”
“Nghiệt chủng năm đó trong bụng Lâm Dao vẫn còn sống, không biết nó dùng thủ đoạn gì leo lên được cháu trai trưởng Lục gia, mấy ngày trước Uông Trúc Trân còn dẫn nó đến, khi đó em đã lén nhổ một sợi tóc mang đi giám định DNA.”
“Nó Nó thế mà thật sự là huyết mạch của Văn Thành, nghiệp chướng, năm đó em không nên để con tiện nhân kia rời khỏi Đế Đô.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận