Chương 762

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 762

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thế nhưng tất cả những thứ đó đều không qua được nụ cười của cô nhóc bên cạnh.
Khi đó Liên Thắng chỉ là một tên côn đồ, nghe được như vậy đột nhiên vô cùng cảm thấy hối hận hơn mười năm trước tầm thường vô vị, ngay cả chạm vào tay cô, anh ta cũng không dám, ngọn cỏ trong miệng bị cắn đến nát bét, chỉ nói một câu.
“Em sẽ có.”
Thế sự thay đổi, năm tháng trôi qua, Lâm Chi Nam không ngờ một câu nói đùa lúc trước của mình, thế mà Liên Thắng vẫn còn nhớ rõ đến tận bây giờ.
Nhìn qua hoa hồng đang nở rộ bên ngoài cửa sổ, dưới chân cô đột nhiên nóng lên, bỏng đến mức cô lùi về sau hai bước.
Sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa, Liên Thắng trực tiếp vượt qua cô, giống như không chút nào để ý đến chuyện cô sẽ thấy những thứ này, càng không quan tâm cô sẽ có phản ứng gì.
Anh ta mở cửa phòng sách ra, hếch cằm vào bên trong.
“Ở trên bàn sách, tôi không động đến, tự mình tìm.”
Lâm Chi Nam nhìn anh ta một lát, sau đó vượt qua anh ta đi vào bên trong phòng sách.
Những thứ mà Lâm Dao để lại ngày đó chẳng qua là mấy bộ quần áo cũ, mấy hộp trang sức rách nát, còn có vài cuốn sách và nhật ký, trong quá khứ, Lâm Chi Nam không để ý đến mấy thứ này, cô ngại bẩn, nhưng lúc này nhìn lại có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, rất muốn khóc.
Cô cũng không dám chậm trễ, càng không có thời gian thương cảm, cô cầm túi sách lần lượt bỏ đồ vào.
Trong lúc lấy đồ, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trên giá sách có sách từ tiểu học đến cấp ba, ngay cả sách giáo khoa anh ta cũng mang đến, văn học, toán học, tiếng Anh…
Trong lòng Lâm Chi Nam không biết là cảm thụ gì, tay thu dọn nhanh hơn.
Liên Thắng không đi vào, anh ta chỉ dựa người vào cạnh cửa nhìn động tác của bóng dáng gầy gò kia, ánh đèn phòng khách như muốn xuyên qua lớp vải trên người cô, quấn đến bên eo chưa đến một nắm tay.
Phòng sách không bật đèn, anh ta đột nhiên gọi cô một tiếng.
“Lâm Chi Nam.”
Động tác trong tay Lâm Chi Nam dừng lại.
Liên Thắng cũng không đến gần, chỉ duy trì tư thế tựa cạnh cửa, ánh đèn phòng khách chiếu lên mặt anh ta, rơi xuống nửa bên bóng mờ.
Anh ta hỏi. “Bây giờ em sống vui vẻ sao?”
Lâm Chi Nam không quay đầu lại, đáp. “Đương nhiên.”
“Thật ư?” Liên Thắng nhìn về phía cửa sổ trong phòng sách, ánh sáng không chiếu đến đôi mắt tĩnh mịch của anh ta, anh ta từ chối cho ý kiến.
“So sánh với nửa năm trước, bây giờ em đã đạt được mong muốn của mình, tìm được bạn trai tốt, việc học có thành tựu, nhưng sao tôi lại cảm giác, em còn không sống tự tại bằng lúc trước.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận