Chương 22

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 22

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Mẹ mày miệng ăn cứt chó sao! Thiếu tiền còn lên giọng như vậy, lợi tức 68 vạn, ngày mai trả gấp đôi ! 136 vạn, mai còn không trả cả nhà các người đều đi tìm diêm vương đi!”

Trên trán quấn một tầng băng gạc màu trắng , môi Vệ Xuyên khô ráo lúc đóng lúc mở, mỏi mệt bất kham mở ra hai mắt.

Vệ Duy Nhất nhìn ông, “Ba tỉnh rồi.”

“Duy Nhất, đây là đâu?”

“Bệnh viện.”

Ông khẩn trương bất an thấp thỏm, “Sao ba lại ở bệnh viện, đừng, mau về nhà, về nhà,ở đây tốn tiền lắm, một ngày nằm viện đã gần bằng tiền lương cả ngày đi làm của ba rồi”.

Vệ Duy Nhất ấn bờ vai của ông đẩy nhẹ để ông nằm xuống , “Ba nằm ở đây đi. Con đã nói chuyện về tình huống gia đinh chúng ta với bệnh viện rồi , họ không lấy tiền, bác sĩ nói ba phải ở lại quan sát thêm hai ngày để xem đầu có để lại di chứng không? Nên ba đừng lộn xộn làm vết thương tệ hơn”.

Vệ Xuyên vẻ mặt mệt mỏi nhìn cô , “Con đừng gạt ba, Duy Nhất, bệnh viện sao có thể không lấy tiền chứ?.”

“Đừng nói nữa, ba nghỉ ngơi cho tốt, tiền thiếu nợ của mẹ , ba cũng đừng lo lắng, con sẽ hỏi chủ tiệm vé số có thể châm chước cho con mượn tiền hay không, dù sao con cũng là khách hàng thường xuyên mua vé số ở tiệm đó, hẳn là người ta sẽ giúp con”.

Vệ Xuyên tất nhiên là không tin, bắt lấy tay cô, “Duy Nhất, con nói thật với ba ba được không ? , rốt cuộc là con đang làm gì! Tiền của con từ đâu mà có, con nói cho baba , con là con gái ba, ba không thể nào nhìn con lầm đường lạc lối”.
Hốc mắt cô nóng lên, vội vàng kéo tay ông đang nắm tay mình ra.

“Ba đừng lo lắng, con không làm việc gì phạm pháp cả, quá muộn sẽ không vào ký túc xa được, ngày mai con còn phải đi học, ba an tâm tĩnh dưỡng phục hồi như lời bác sĩ dặn, chuyện ở nhà của mẹ ba cũng đừng quản, để bà ấy tự sinh tự diệt đi”.

Vệ Duy Nhất đẩy ghế ra đứng dậy, đánh gãy lời ông dự định nói , “Con đi trước, có chuyện gì thì ba gọi điện thoại cho con.”

“Duy Nhất……” Vệ Xuyên giãy giụa muốn đứng dậy, thân mình vụng về cùng đại não không phối hợp, trơ mắt nhìn cô đóng lại cửa phòng bệnh .

“Duy Nhất!”

Liễu Dục dựa vào tường , hút hết điếu này đến điếu khác, dưới chân đã dẫm lên không ít tàn thuốc , nhìn thấy cô ra khỏi cửa, dưa tay cắm vào túi đi qua.

Vệ Duy Nhất cúi đầu, “Đi thôi.”

Bỗng nhiên cằm cô bị bóp mạnh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt hắn .

Tay Liễu Dục kẹp lấy điếu thuốc trong miệng , cười một tiếng, phun ra sương trắng lượn lờ, “Đôi mắt hồng như vậy là do khóc sao? Lão tử giúp em trả nợ, em còn không hài lòng?”

“Không có.”

Cô nháy nháy hai mắt, nỗ lực bình phục cảm xúc trong nội tâm , nắm chặt lòng bàn tay, “Cảm ơn.”

Hắn ghét nhất chính là hai chữ này.

“Cũng không cần cảm ơn tôi, tôi giúp em là có điều kiện, gia cũng không phải là đang hỗ trợ giúp đỡ người nghèo, đi theo tôi lên xe.”

Xe thể thao màu đen bạc phối hợp với nhau, trong đêm phản quang ra ánh sáng hết sức mỹ lệ , Liễu Dục đem xe chạy đến vùng núi chưa bị khai phá, sàn xe quá thấp, con đường lại gập ghềnh gồ ghề lồi lõm bị cánh cây xoạt qua vài vết, nhưng hắn cũng không đau lòng chút nào.

Xe dừng lại, tắt đèn xe bên ngoài, chỉ để lại ánh sáng bên trong xe, chung quanh là rừng cây không có một bóng người , hắn liếc nhìn người đang ngồi bên ghế phụ, sau đó cường ngạnh đem cô kéo qua , khóa ngồi trên người mình.
“Lão tử muốn thao em, nghĩ cách làm tôi sướng, còn cách thao như thế nào thì tự nghĩ mà làm”.

Hắn ấn cái nút bên cạnh , xe đột nhiên hạ thấp xuống, Vệ Duy Nhất vội vàng đem đôi tay chống ở trên ngực hắn .
Đương nhiên cô biết nên làm như thế nào.

Ánh đèn mờ tối, cô cúi đầu, tóc dài che đậy nửa khuôn mặt, tay chậm rãi kéo quần cùng quần lót hắn ra , cầm lấy bộ phận sinh dục nóng bỏng nóng rực , nó ở trong lòng bàn tay cô chậm rãi biến lớn.

Bình luận

Để lại bình luận